Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1108: Chín Cảnh Ý Chí

“Ngồi, ngươi đến đúng lúc lắm, lại có lộc ăn.” Rầm rầm!
Nước hồ cuồn cuộn, một con Long Ngư kim quang chói mắt, dài đến mười mấy vạn trượng bị kéo lên khỏi mặt nước.
“Hì hì, vận may của ta luôn luôn không tệ lắm.”
Bạch Đông Lâm giơ tay nhận lấy Long Ngư, chủ động xử lý, một lát sau, hai người đã được uống canh Long Ngư ngon miệng.
“Tên tiểu nha đầu Ny Ny kia, sao lại không ở đây? Ta nhớ rõ, nàng thích uống canh Long Ngư nhất mà.”
“Ừm, tiểu nha đầu luân hồi chín mươi chín đời, đã sắp hoàn thành phần lột xác mấu chốt nhất, lúc này, không có ở trong Chân Giới.”
Bạch Đông Lâm hiểu rõ, gật đầu, từ thần chỉ ngủ say bên trong thần hải của Ny Ny, hắn đã sớm có phỏng đoán, vẫn chưa lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là do không cảm giác được tọa độ trên thân của Bạch Hồ, nên mới thuận miệng hỏi một chút.
“Đông Lâm, ý chí của ngươi, sắp đột phá cảnh thứ sáu rồi đúng không?”
Ý Chí Chi Đạo, tổng cộng có chín cảnh, từ lúc ban đầu đốt cháy Ngọn Lửa Ý Chí, đến cảnh thứ chín Ý Chí Vĩnh Hằng, đấy là một quá trình vô cùng chật vật, là cách tu hành còn gian nan hơn cả cảm ngộ quy tắc.
“Hức ~ còn kém một chút xíu.”
Bạch Đông Lâm vui vẻ uống một chén canh cá lớn, số năm của con Long Ngư rất cao, hương vị tươi ngon càng là có sự thăng qua về chất lượng.
“Không sai.”
Hai người trò chuyện một chút, xong bắt đầu luận đạo luôn, tất nhiên là người thả câu nói càng nhiều hơn, chỉ điểm các loại mấu chốt trên Ý Chí Chi Đạo của Bạch Đông Lâm.
Còn về tu hành của chính bản thân, thì ngược lại, ông không nói đến một chữ nào, vì con đường của mỗi người đều không hoàn toàn giống nhau, chính Bạch Đông Lâm đã đi ra được đại đạo thuộc về chính mình, không cần người ngoài can thiệp vào.
Thái Dương ngả về tây, hai người kết thúc cuộc luận đạo ở trong thời không ngưng trệ, gió nhẹ chung quanh lại lần nữa bắt đầu thổi.
“Đông Lâm, cuối cùng, lại tặng ngươi hai chữ, *tàng phong.”
“Tàng phong?”
(*) tàng phong: ý là giấu diếm thực lực/ hành xử khiêm tốn.
(*) tàng phong: ý là giấu diếm thực lực/ hành xử khiêm tốn.
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, cười, lắc lắc đầu, nội tâm đương nhiên hiểu rõ ý tốt của Khương tiền bối, nhưng hắn đã giấu đủ lâu rồi, hơn nữa, không có ai hiểu rõ hắn hơn chính bản thân hắn.
“Khương tiền bối, vậy thì vãn bối xin cáo từ trước.”
“Đi đi.”
Nhìn dao động của Duy Độ đã bình tĩnh lại, trong mắt người thả câu lóe lên vẻ trầm tư, đặt cần câu trong tay xuống.
“Quá khứ không thể thấy, tương lai cũng không lường trước được.”
“Cái tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì?”

Trong chỗ sâu của vũ trụ, tại một mảnh tinh vực vắng vẻ, phía trên một viên tử tinh đột nhiên nứt ra một cái khe hở màu đỏ.
Bạch Đông Lâm sải bước đi ra từ bên trong thông đạo duy độ, nơi này đã từng có Thiên La Túc Chủ bế quan và chết đi rồi lưu xuống thể phân liệt, cuối cùng trở thành một tọa độ cố định của hắn.
Thiên La Túc Chủ đã đột phá 20 tỷ, loại tình huống này tự nhiên là không ít nên xem như lợi dụng phế vật mà thôi.
“Tiền bối Khương đã cảnh cáo rằng ta không được bại lộ cổ khí! Đáng tiếc nhóm các ngươi cũng không hiểu rõ năng lực bảo mệnh của ta!”
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, vì hắn tất nhiên rất rõ ràng hội nghị tối cao nhất của Nhân tộc đã ban bố hết thảy pháp chỉ là sử dụng Gungnir khi Càn Nguyên Giới hiện thế. Cho nên hắn hiểu được thương vong sẽ không lan đến người vô tội, dù là lão tổ chất vấn thì hắn cũng có lòng tin đi giải quyết.
“Món đồ kia cũng nên được lấy ra rồi!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ thận trọng hiếm thấy. Hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút và tiến vào bên trong thế giới duy độ.
Thế giới duy độ vốn là nơi dị thường bí mật, hắn còn muốn cố ý nhảy vọt đến chỗ vắng vẻ trong vũ trụ, có thể thấy Bạch Đông Lâm rất coi trọng đối với chuyện này.
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi tại thế giới duy độ rộng lớn vô ngần, hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút thì vĩnh hằng quang giới liền hoành không xuất hiện một cái đại thủ. Đại thủ thăm dò vào nội bộ của đại nhật và lấy ra một kiện đồ vật.
Đây là một viên cầu to cỡ nắm tay, cũng không biết là do vật chất gì cấu tạo thành. Khi sờ vào thì nó có cảm giác ôn nhuận mềm mại, quanh quẩn quanh nó là ánh sáng bảy màu phiêu dật bất định, chúng không ngừng lưu chuyển trông phi thường lộng lẫy.
Bàn tay biến mất và viên cầu đã xuất hiện trong tay Bạch Đông Lâm. Nhìn đồ vật chói lọi dị thường chưa biết trôi nổi tại lòng bàn tay mà thần sắc của Bạch Đông Lâm trở nên rất trang nghiêm.
Lúc trước khi tiền bối Khương giao cho hắn cái đồ vật cái này thì lão ta cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ thận trọng, thậm chí còn ẩn ẩn có một vẻ nhẹ nhõm như đã hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy có thể thấy được cái đồ vật này tuyệt đối không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận