Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 353: Trải qua trăm ngàn năm

Thần Vô Khuyết đứng một bên sững sờ, ở một vũ trụ hai chiều không có chiều thời gian thì dù ở chiều không gian cao hơn cũng chỉ trôi qua một tích tắc, ở nơi này cũng có thể ‘đã trôi qua’ trăm triệu năm, tỷ năm, tỷ tỷ năm cũng có thể. Mọi thứ ở đây có thể là không đúng, nhưng ý thức của bọn họ tồn tại là thật, nếu đúng vậy thì trăm ngàn năm nay Bạch huynh thật sự khổ sở.
Chẳng trách Bạch huynh lại trở nên lạnh nhạt như vậy, cũng hợp lý, nếu đổi lại là Thần Vô Khuyết, hẳn đã sớm phát điên!
Bạch Đông Lâm lắc đầu, hắn nhìn thấu suy nghĩ của Thần Vô Khuyết. Từ lúc tiến vào đến bây giờ tính theo “thời gian” trong ý thức của hắn đã trải qua trăm ngàn năm, đương nhiên tính tình của hắn cũng có thay đổi nhưng không nhiều, bởi vì thần hồn Vô Vi vốn là lạnh lùng như vậy, chỉ trăm ngàn năm mà thôi, nhưng nếu đổi lại là thần hồn Chí ác hay thần hồn Chí thiện, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Bản chất của thần hồn Vô Vi là đại đạo, vô tình, vô cảm, chí công, Vô Vi, đối với đại đạo, trăm ngàn năm trôi qua không là gì cả.
Thế giới hai chiều này thực sự rất kỳ lạ, ý thức của hắn có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến thân thể hắn, linh hồn của hắn không có suy yếu một chút nào, đây không phải vì hắn bất tử bất diệt, chỉ là bởi vì thời gian ở đây là sai.
Tử Triệu cũng bị hạ chiều không gian, bây giờ nó giống như một thanh trường kiếm màu đen được lấy ra từ trong bức tranh, căn nguyên của thế giới hư con mẹ nó rồi, cho nên bắt buộc phải phong ấn ý thức của Bạch Tiểu Tiểu và Tiểu Tử vào trong Tử Triệu.
Thật ra hắn có thể dễ dàng rời khỏi nơi đây bằng cách tự diệt thần hồn, bởi vì hắn bất tử bất diệt nên thần hồn sẽ tự sống lại ở trong bản thể.
Nhưng nếu làm vậy, Bạch Tiểu Tiểu và Tiểu Tử, Tử Triệu đều sẽ vĩnh viễn kẹt lại ở đây, hắn không chấp nhận điều này. Hơn nữa nơi này cũng không ảnh hưởng gì đến thần hồn Vô Vi nên hắn quyết định tạm thời ở lại đây, từ từ tìm cách thoát khỏi.
Hắn không thể làm gì khác ngoại trừ thăm dò đường ra, pháp tắc của thế giới này đều là giả, không cách nào tu luyện.
Không chỉ vậy, hắn thậm chí còn không thể suy luận kiến thức trong đầu, cứ nghĩ là sai, trăm ngàn năm qua quả thật vô cùng chán, nếu biết được cách thoát khỏi đây thì hắn đã sớm rời đi.
Chỉ còn hy vọng duy nhất là Thần Vô Khuyết, hắn ta là mấu chốt để tìm được đường thoát khỏi thế giới này.
Nhìn Thần Vô Khuyết vẫn còn đang kinh ngạc, Bạch Đông Lâm nói:
“Ta đã tìm ra cách để thoát ra khỏi thế giới này, nhưng ta cần ngươi thực hiện nó. Có thể rời đi hay không là tùy thuộc vào ngươi!
“Ta?”
“Đúng vậy.”
Bạch Đông Lâm nói xong, mặc kệ ánh mặt nghi ngờ của Thần Vô Khuyết liền lập tức đặt tay lên vai của hắn ta, suy nghĩ khẽ động, cảnh tượng xung quanh bắt đầu biến ảo.
Không phải là họ đang di chuyển, hai người vẫn ngồi xếp bằng, mà là toàn bộ thế giới hai chiều đang chuyển động xung quanh họ, một lúc sau, cảnh vật xung quanh cũng ngừng thay đổi.
“Đây là?!”
Thần Vô Khuyết kinh ngạc, nhìn về phía xa xa, trước mặt là bình nguyên vô tận được chất đầy vô số bộ xương khô, nhìn như biển xương cốt, mà mỗi bộ xương đều trong tư thế quỳ trên mặt đất hướng về trung tâm của bình nguyên.
Dù từ xa xa cũng thấy rõ được đó là một cái tế đàn khổng lồ màu đỏ tươi.
“Những năm nay ta đã đi mọi ngóc ngách của thế giới này, nhưng chỉ có cái tế đàn kia ta không thể lại gần, nếu ta đoán không sai thì cách duy nhất để rời đi chắc chắn nằm tại tế đàn.”
“Còn biển xương này, chính là xương của những người dân di cư của Binh giới. Không biết bọn họ phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ đến mức nào mà trốn vào chiều không gian thấp hơn cũng không thể thoát được.”
Nói đến đây, ánh mắt lạnh nhạt của Bạch Đông Lâm cũng nghiêm túc. Chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, bởi vì thế giới không gian hai chiều này thậm chí còn có thể qua mắt được cả lão tổ của Thánh tông. Dẫu vậy cũng không thể thay đổi kết quả đã định, đủ biết kẻ thù của bọn họ đáng sợ đến cỡ nào.
Tuy nhiên thông tin mà hắn biết vẫn còn quá ít, cũng không thể vội vàng kết luận, giới tu luyện có vô số phương pháp mà hắn chưa biết hết được, có thể làm được những điều này không có nghĩa là thực lực của đối phương vượt qua cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực.
Hai người tiến vào trong biển xương, đi về phía tế đàn trung tâm, vừa đi, Thần Vô Khuyết vừa cẩn thận quan sát những bộ xương xung quanh, hắn ta phát hiện ra rất nhiều bộ xương có chất lượng không hề thấp, chắc chắn là của các cường giả.
Mà tất cả đều quỳ trên mặt đất, lặng lẽ chết đi, xung quanh không hề có dấu vết tranh đấu và kháng cự.
Biển xương này quá lớn, dù là tốc độ của hai người cực kỳ nhanh nhưng vẫn rất lâu mới đến gần được tế đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận