Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1695 - Thật sự không ăn nổi nữa (1)

Xích Minh siết chặt nắm tay, một thanh trường kiếm đỏ thẫm hiện ra, ánh kiếm sắc bén mặc sức khuấy động, chém Hư Không thành từng mảnh vụn.
“Đi cùng nhau! Đi cùng nhau!”
Đương nhiên Bạch Đông Lâm là người kéo nhiều thù hận nhất, có mấy bóng người méo mó đang liều mạng lao thẳng về phía hắn, ánh mắt điên cuồng vặn vẹo, chứa lửa giận ngập trời.
“Tới hay lắm!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng rỡ, không tiến lên mà ngược lại là lui bước vào trong hạt thế giới đại thiên ở cách đó không xa.
“Tặc tử! Đừng hòng chạy!”
Bóng dáng méo mó đuổi sát tới, khí tức hung tàn đập mạnh vào giới bích đến nỗi trên ấy phủ đầy các vết nứt dày cộm. Bạch Đông Lâm lấy một chọi bốn, bên trong hạt đại thiên, giết đến trời đất tối tăm mịt mù, không tới mười hơi thở, thế giới đại thiên kéo dài hàng tỉ tỉ năm ánh sáng đang trên bờ vực vỡ nát.
“He he! Quá đã! Đánh nữa đi nào!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm phấn khích, vòng xoáy hỗn loạn kéo dài vô hạn sau lưng hắn xoay chuyển điên cuồng, nuốt chửng toàn bộ những mảnh vỡ vật chất đại thiên bị phá nát, rồi biến chúng thành năng lượng tinh khiết để nuôi dưỡng Linh Khiếu.
Nhưng hắn không hề quên một trong những mục đích của mình khi tới đây, ngay từ đầu hắn đã có ý định cắn nuốt thi hài của Nguyên Mật Chân Chủ, nhưng sau khi trò chuyện với Xích minh, hắn lại lo rằng làm vậy sẽ thu hút sự chú ý của những vị kia, có điều nếu ra về tay không thì đúng thật là không cam lòng.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành đưa ra hạ sách này, hạt Vĩnh Hằng không phải bị hắn nuốt chửng, mà là bị tiêu diệt trong trận chiến ác liệt với Tai họa đen tối.
Dù suy nghĩ đủ kiểu nhưng hắn vẫn không dám bộc lộ ra mặt, chỉ có thể giả lập ra một nhân cách trong tiềm thức để ngẫm nghĩ, cố hết sức đề phòng khả năng đưa tới ý niệm khiến quy luật nhìn chằm chằm vào.
Đây chỉ là đề phòng bất trắc thôi, thật ra hắn đã dự liệu cẩn thận rồi, liệu một vị người siêu thoát thật sự sẽ quan tâm đến thi hài của thập nhị cảnh sao?
Nếu thực hiện một phép so sánh ngang bằng, thì việc người siêu thoát giết chết một thập nhị cảnh, e rằng chỉ tương đương với việc động đến một con kiến trong lúc hắn hủy diệt vũ trụ đại thiên mà thôi.
Hệt như chuyện người siêu thoát sẽ không chú ý đến một con kiến nhỏ như hạt bụi, rất có thể hắn cũng chẳng hề để tâm tới thi hài thập nhị cảnh làm gì.
Đã làm tới nước này mà còn bị người siêu thoát nhìn chằm chằm thì hắn cũng đành chịu.
Bằng không, nếu cứ sợ bóng sợ gió, hắn sẽ chả làm được tích sự gì.
“Chết tiệt! Đuổi theo——”
“Muốn sống sót, chắc chắn phải đoạt lại Ngôn Tố Chi Thư, nếu không chúng ta đều sẽ chết!!”
Ánh mắt Diệc Ách u ám đáng sợ, hắn ta đã làm hỏng mọi thứ, nếu hắn ta cứ quay về một cách chán chường như vậy, thứ chờ đón hắn ta chắc chắn là cơn giận dữ của Si Đồng Chân Chủ, nghĩ đến đấy, thân thể hắn ta không khỏi run lên khe khẽ.
“Diệc Ách, hình như trạng thái của tên này không ổn cho lắm, có vẻ sức chiến đấu của hắn ta đã giảm đi nhiều.”
Abrooke vừa đuổi theo, vừa lóe lên nét nghi ngờ trong mắt, trước đó tên Nhân tộc này rất hung bạo kia mà, sao bây giờ chỉ biết chạy trốn thôi vậy?
“Chẳng lẽ vụ nổ lớn vừa rồi đã khiến cho bản nguyên của hắn bị thương nặng?”
Vẻ mặt Abrooke thay đổi, đồng thời thân thể hắn biến dạng rồi bước vào dòng sông thời gian, lúc trông về quá khứ, chỉ thấy một mảng mục nát, tiết điểm thời gian mà họ vừa đi qua đã bị nghiền nát sạch sẽ, đã không còn cách nào quay về quá khứ để thay đổi hiện tại được nữa.
“Đáng tiếc! Hắn vẫn còn nguồn sức mạnh dồi dào trong cơ thể và dư sức nghiền nát tiết điểm thời gian.”
“Hừ!”
Sắc mặt Diệc Ánh lạnh lẽo, hắn ta đã sớm thử rồi, nên không cần phải nhắc nhở hắn ta nữa đâu, và rồi thân thể hắn ta chợt lóe lên, lần nữa đuổi theo Bạch Đông Lâm trong hạt đại thiên.
“Khụ khụ! Lũ rệp Tai họa đen tối chết tiệt, các ngươi thật sự muốn đuổi cùng giệt tận sao?”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm tái nhợt, hơi thở yếu ớt, như thể chỉ một chút nữa thôi là hắn sẽ ngã xuống.
“Chết đi!!”
Diệc Ách lấy đâu ra tâm trạng để nói nhảm, hắn ta mở rộng móng vuốt Tử Kim, che lấp hàng triệu năm ánh sáng Hư Không, nghiền nát hết thảy mọi thứ, chụp về phía Bạch Đông Lâm một cách tàn bạo.
“Haiz! Thôi được rồi, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, hôm nay, ta quyết đấu một mất một còn với ngươi vậy!”
“Giết——”
Oành đùng đùng!
Lại thêm một hạt Đại Thiên nữa triệt để tan tành, tất cả các vật hữu hình hay vô hình đều “tiêu tan biến mất” dưới xung kích của dư âm khủng khiếp.
Trong cuộc giao chiến giữa những vị thập nhất cảnh, nếu cục diện áp đảo sẽ có thể chấm dứt trận chiến chỉ trong một thoáng.
Nhưng nếu hai bên ngang tài ngang sức thì khó nói trước được điều gì, ngắn là mấy ngàn vạn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận