Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 810: Một chiêu

Hai mắt hắn ta lạnh lùng, Hách Chiêu không phải là quả hồng mềm. “Đao Ngục Sâm Sâm – Vô Tận La Sinh Môn!”
Trong tay hắn ta cầm một thanh đại đao dày nặng có chín vòng trên lưng đao, pháp lực cuồn cuộn tiến vào trong đại đao, rung động liên hồi, đại đao bắn ra nhanh chóng hóa thành những đốm sáng vô tận, lập tức ngưng tụ thành một cánh cửa dày nặng, chót vót giữa đất trời.
Cánh cửa khổng lồ cao tới vạn trượng, mặt trước khắc đầy những khuôn mặt ma quái, Thần Văn dày đặc, không chỉ chỉ có lực phòng ngự cực mạnh, đao quang kia bắn ra xung quanh xé rách một khoảng hư không rộng lớn, sức mạnh huỷ diệt cũng không tầm thường.
Thanh đại đao có chín vòng trên lưng đao này chính là Pháp Tướng của Hách Chiêu, ngưng thật và dữ tợn như thế, hiển nhiên bên trong Pháp Tướng đã luyện đến “khí bản nguyên”!
Khí tu đột phá đến Pháp Tướng cảnh, chân nguyên sẽ sinh ra lột xác, hóa thành pháp lực lớn mạnh hơn, khi đến Động Hư cảnh đứng thứ tám thì có thể dựng dục “khí bản nguyên” bên trong Pháp Tướng.
Thể tu đột phá đến Thần Thông cảnh, Huyết Nguyên cũng sẽ bị sinh mệnh nguyên lực khác lớn mạnh hơn thay thế, khi đến Thần Nguyên cảnh cũng có thể dựng dục “khí Bản Nguyên” bên trong ánh sáng Sinh Mệnh Bản Nguyên.
Tất cả tiên khí trên thế giới này đều được tạo thành như vậy, đều là khí Bản Nguyên của các lão tổ, luyện khí sư có khả năng đạt tới thành tựu cao nhất chính là đạo khí.
Ầm ầm ầm!
Sóng âm màu vàng rơi xuống giống như đỉnh núi cực kỳ nặng nề, nghiền nát một phiến La Sinh Môn mặt quỷ rất lớn, lúc cánh cửa chỉ còn lại một bên nguyên vẹn, một bên bị vỡ thành hai nửa thì cuối cùng sóng âm đã tiêu tan gần hết.
“Không tồi! Chiêu thức này khá thú vị!”
Nam tử tuấn tú chậm rãi gật đầu, sự khinh thường trong ánh mắt phai nhạt đi đôi chút, trong cách nói chuyện mang theo khẩu âm kỳ lạ, dường như không phải tu sĩ ở Càn Nguyên.
Cách đó mấy trăm dặm, có vô số tu sĩ đứng trong hư không, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chiến trường ở phía xa.
Đám người tụ tập lại thành một vùng đông nghịt, thần quang đủ mọi màu sắc lóng lánh, đó là tu sĩ có tu vi không đủ đang sử dụng phương pháp chống cự lại sương độc có ở khắp mọi nơi trên Địa Tâm Độc Hải này.
Phía trên hải vực này không giống như thành trì bên trên đảo nhỏ kia, có đại trận ngăn cách sương độc.
“Này này này! Tên kia kiêu ngạo quá thể thế! Thế mà hắn ta lại coi thường Hách Chiêu, đấy chính là người đứng trong một trăm cao thủ của Tiềm Long bảng đấy! Sao hắn ta dám!?”
Có tu sĩ thấy người này ngông nghênh như thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó chịu, ra mặt thay Hách Chiêu. Có lẽ Hách Chiêu là thần tượng của hắn ta, từ đại đao chín vòng trên lưng hắn ta đã đủ hiểu đôi chút rồi.
“Hừ! Tuy người này ngông cuồng thật, nhưng cũng phải có chút vốn liếng, ngươi không nhìn thấy à? Vẻ mặt Hách Chiêu nghiêm trọng như thế, hiển nhiên là đã gặp phải đại địch!”
Các tu sĩ ở xung quanh nghe thấy thế không khỏi gật đầu, bọn họ đều rất lý trí, có thể vứt bỏ cảm xúc cá nhân để nhìn thẳng vào bản chất của sự việc.
“Không sai, nhưng người này lạ mắt quá, các ngươi có ai biết hắn ta không? Thực lực cường đại như thế, không thể nào lại chỉ là hạng người vô danh được!”
Trong ánh mắt của đông đảo tu sĩ nghe xong đều hiện lên vẻ suy tư, một lúc sau tất cả lắc đầu, hiển nhiên không hề tìm thấy dấu vết của người kia trong trí nhớ.
Cách xa nhau mấy trăm dặm nhưng nam tử tuấn tú cảm nhận được tất cả những bàn tán của đám người kia, hắn ta hơi lộ ra ý cười, không để ý đến mấy câu từ ồn ào đấy.
Bàn tay khẽ siết chặt, thần quang chói lọi hội tụ trong lòng bàn tay hắn ta, một thanh dìa ba trường có hào quang quanh quẩn, một cây đinh ba phủ đầy thần văn vảy mỏng bị nam tử nắm chặt trong tay.
Rào ——
Thanh thúy giòn giã, Độc Hải sặc sỡ bên dưới đột nhiên dâng trào dữ dội, dấy lên một con sóng lớn cao ngàn trượng.
“Một chiêu.”
Nam tử duỗi tay nhẹ nhàng phất đinh ba, giọng điệu thản nhiên nhưng lại ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt.
“Cái gì!?”
Hách Chiêu tức giận trợn mắt, đỉnh đầu hắn ta bốc lên sương trắng nóng bỏng, bị sỉ nhục như thế đã làm hắn ta rất tức giận.
“Ha ha ha! Ta muốn xem thử ngươi đánh bại ta trong một chiêu thế nào!”
“Đao tới!”
Hắn ta vẫy tay, La Sinh Môn mặt quỷ vỡ vụn trong đất trời lập tức biến thành vô số điểm sáng màu vàng, hội tụ thành một dòng sông màu vàng rơi vào trong tay Hách Chiêu.
Đao đã không còn là đao mà tựa như ngân hà màu vàng, đao ý sắc bén lạnh lùng, đao quang vô tận hội tụ thành sông.
“Người Đao Hợp Nhất – Trảm Không!”
Giọng điệu Hách Chiêu hờ hững, thất khiếu toả ra thần quang lộng lẫy, trong hoảng hốt bóng người vỡ nát giống như bọt biển, toàn bộ tinh khí thần đã dung nhập vào trong đao hà màu vàng.
“Trảm!”
Đao ý dữ dội, đao quang dày đặc, kim hà cuốn lên không phá tan những nơi nó đi qua.
“Không tệ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận