Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1605 - Lấy kết quả làm nguyên nhân (2)

Đoạn Ác dữ tợn gầm thét, thanh âm tà ác kỳ lạ không ngừng vang vọng giữa thiên địa.
Đám người đế tôn nghe thấy thế lập tức thay đổi sắc mặt, giương mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy hư không bốn phương vặn vẹo chồng lên nhau, chất đống ra từng khuôn mặt dị dạng, chúng há cái miệng lớn đầy răng sắc nhọn ra, phun từng luồng khói đen ý niệm tà ác ra ngoài, lan tràn khắp thiên địa.
“Chúng ta có việc phải làm rồi.”
Vẻ mặt Đế Tôn nghiêm túc, bước ra một bước, thân thể tán loạn phồng lên, hóa thành thân thể thần tử kim hạt, hai mắt giống như vòng xoáy tinh vân nhìn xuống rất nhiều chúa tể.
“Duy Nhất Chân Giới và sự tồn tại của sinh linh vô tận có ý nghĩa rất lớn đối với Mẫu Hà, không thể mất đi được.”
“Hơn nữa, chúng ta là thần bảo vệ tối cao của nhân tộc, lẽ ra phải bảo vệ chúng sinh, che chở cho tộc đàn.”
“Đây đều là việc nằm trong chức trách của chúng ta!”
“Vâng!”
Vẻ mặt các chúa tể đều nghiêm túc, chắp tay đáp ứng, lập tức bước vào dòng sông âm dương, độn thổ đến lãnh thổ nội địa của nhân tộc, các vùng biên giới trấn giữ một phương.
“Đây là đại kiếp nạn trước nay chưa từng có của nhân tộc!
Nam Bá nhíu chặt mày, cảm giác được ý niệm tà ác mãnh liệt chảy xiết trong thiên địa, trong mắt hắn ta lóe lên vẻ không đành lòng, giống như nhìn thấy sinh linh đồ thán, thây chất thành núi, máu chảy thành sông...
“Haizzz, cố hết sức mà làm thôi.”
Uỳnh! Thượng Cổ Thiên Đình, hư không nghiền nát mang theo hai người bỏ chạy về phía vùng đất chưa biết tên.
Thiên địa chúng sinh chỉ có cường giả thắp lên ngọn lửa ý chí thì mới có thể miễn dịch với sự ăn mòn của ý niệm tà ác.
Còn những người còn lại, cho dù là những nhân vật bát cảnh đỉnh phong thì trong lòng vẫn có khả năng sinh ra ý niệm tà ác rất lớn, hóa thành quái vật không còn nhân tính, chỉ biết giết chóc, hủy diệt.
Cường giả trên Thần Ma cửu cảnh thưa thớt biết bao.
Bởi vậy có thể thấy được, đây quả thật là một trận kiếp nạn kinh khủng khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ cần sơ sẩy một chút là tộc đàn sẽ bị diệt sạch, trời đất tĩnh lặng như tờ.
Con người sinh ra, bản tính vốn ác.
Hễ là sinh linh có ý thức tư duy và có đầy đủ thất tình lục dục, ít nhiều gì đều sẽ tồn tại hạt giống tội ác trong sâu thẳm đáy lòng.
Không có người nào vừa sinh ra đã tốt ngay.
Người được gọi là thánh nhân trời sinh, cũng chẳng biết kiếp trước đã tu bao nhiêu, cũng như trải qua bao nhiêu gian khổ, mới có thể cắt hết tội ác tối tăm nơi đáy lòng.
Khi Phật Đà nổi cơn thịnh nộ, đến cả thánh nhân cũng phải cắt bỏ thân xác tà ác.
Thế nào là thiện?
Có lẽ chỉ là nhờ tác động từ sự kết hợp giữa giáo dục, luật lệ, đạo đức, tu dưỡng bản thân, nhân cách chính nghĩa và nhiều thứ khác, mà hạt giống tội ác mới không thể nảy mầm. Đây chính là người lương thiện, nhưng như thế cũng không có nghĩa là tội ác trong lòng họ đã được vứt bỏ hoàn toàn.
Vậy còn ác là gì?
Họ coi trời bằng vung, họ để mặc cho phần u ám trong nội tâm sinh sôi nảy nở, họ là loại người không chỉ có ý chí yếu đuối, không thể tự kiểm soát được dục vọng của bản thân, mà còn bè lũ xu nịnh, coi thường khuôn phép, đạo đức. Và cả những kẻ có dã tâm cực kỳ độc ác, luôn có ý nghĩ ta thà phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta, một lòng muốn chôn vùi tất cả chúng sinh.
Ranh giới của cái thiện và cái ác quá mờ nhạt, nói tóm lại, cái ác có ở khắp mọi nơi!
Sau khi Đoạn Ác khiến cho những ý niệm tà ác trong trời đất triệt để nổ tung, ngay tức khắc, khói lửa chiến tranh đã dấy lên ở mỗi ngóc ngách trong lãnh thổ Nhân tộc, giết chóc hủy diệt, gào thét than khóc, không một sinh linh nào có thể thoát khỏi lễ rửa tội của đại nạn này.
Tù Ngạc giới vực, Cực Lạc Tinh đã từng là vùng cấm địa do Long tộc dựng nên để thỏa mãn dục vọng xấu xa của mình, những nơi ấy được xưng là chốn ăn chơi ba nghìn tỉ, mặc dù cái tên nổi tiếng này chẳng mấy dễ nghe, nhưng tiếng tăm lại vang xa.
Sau khi Cực Lạc Tinh được giải phóng bởi thần triều Đại Hạ, còn chưa kịp trải qua ngày tháng tốt đẹp quá vài vạn năm, thì giờ đây đã bị khói lửa chiến tranh ăn mòn.
Ngước mắt nhìn, oan hồn oán khí đã che lấp bầu trời, trời xanh trở nên tối đen như mực, còn lộ ra một ít màu đỏ tươi quỷ dị dưới ánh lửa chiếu rọi.
“Đừng! Tướng công, đừng mà! Minh Nhi là máu mủ ruột thịt của ngươi mà!”
Xác chết nằm la liệt trong những căn nhà đổ nát, máu đỏ thấm đẫm ba thước đất.
Một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới ngã gục trong bùn máu, không còn dáng vẻ sang trọng quý phái như xưa, khóe mắt nứt toác, nhìn chằm chằm vào một nam tử cao lớn bị bao quanh bởi luồng ánh sáng đỏ, nàng van xin trong đau đớn đứt ruột nát gan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận