Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 605: Hy sinh bản thân một chút

Diệu Không sửng sốt, hai mắt hơi đỏ lên. Hắn ta đã từng nghe nói về Đạo Môn tiếng tăm lừng lẫy. Lúc sư tôn còn sống đã nhắc nhiều tới mức lỗ tai Diệu Không sắp đóng thành kén, nhưng hắn ta vốn chẳng quan tâm. Sư tôn của Diệu Không đi rồi, sư thúc là người thân duy nhất nên hắn ta không muốn rời xa sư thúc. “Sư… Sư thúc, người không cần con nữa sao? Diệu Không đã làm sai chuyện gì? Con có thể sửa…”
Nhìn Diệu Không sắp khóc, Bạch Đông Lâm thầm thở dài, đúng là một đứa trẻ.
“Sư thúc làm vậy là có nguyên nhân của nó. Lúc nào, sư thúc cũng ở bên ngươi. Này, ngươi hãy cầm ngọc bội màu trắng bên hông lên.”
Bạch Đông Lâm cũng không giải thích nhiều, dùng ngón tay điểm một cái, bắn một phần công năng mở đầu của thể phân liệt vào trong óc của Diệu Không. Nỗi buồn của trẻ con tới cũng nhanh và đi cũng nhanh. Lúc biết một chút tin tức về thể phân liệt, Diệu Không lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nắm thật chặt ngọc bài.
“Sư thúc, Diệu Không sẽ nghe theo sự sắp xếp của người, gia nhập Đạo Môn thì gia nhập Đạo Môn thôi!”
Bạch Đông Lâm thấy buồn cười, tên tiểu tử này đúng là người không biết sợ. Đạo Môn nào phải nơi muốn gia nhập là được gia nhập. Đạo Môn là một trong những thế lực đứng đầu nên việc lựa chọn đệ tử sẽ không yếu hơn Cực Đạo thánh tông. Đây là hàng thật giá thật, trong hàng triệu người mới chọn được một.
Nhưng thông qua quan hệ giữa Lưu Đông Xuyên và Anh Ninh, nói không chừng có thể thuận lợi hơn nhiều. Hắn cũng không chỉ dựa vào quan hệ không thôi. Diệu Không đã được Bạch Đông Lâm cải tạo cường hóa nên thiên phú đã tới cấp bậc yêu nghiệt, có lẽ thiên phú Chân Linh yếu hơn một chút nhưng thiên phú thể chất hoàn toàn có thể bù đắp được.
Thể chất đặc biệt không chỉ có lợi cho những thể tu mà nó cũng có lợi rất lớn đối với khí tu. Giống như nhị ca của hắn, một thể chất “Kiếm Tâm Thông Minh” đã đẩy hắn ta lên tầng cấp thiên tài trong kiếm đạo.
Bạch Đông Lâm đã tốn rất nhiều tâm huyết với Diệu Không. Nếu chỉ vì trả nợ Thanh Vân lệnh bài thì làm như vậy là đủ rồi. Hắn làm như vậy còn vì một mục đích khác, Đạo Môn là thế lực lấy khí tu làm chủ, ý nghĩa không tầm thường.
Sau này chắc chắn Bạch Đông Lâm sẽ phải tiếp xúc với thế lực này. Bây giờ, chẳng qua là hắn gieo một hạt giống xuống đó sớm một chút mà thôi.
Có lẽ, sau này Diệu Không sẽ có tác dụng không tưởng được. Không phải hắn tính toán đứa trẻ mà chỉ là phòng ngừa trước mà thôi, có dùng được hay không lại là hai chuyện khác nhau. Chẳng qua là biết thời biết thế, đối với Bạch Đông Lâm và Diệu Không đều có lợi ích, phải cưỡng chế tìm một kẻ xui xẻo và đó chính là Đạo Môn.
Bạch Đông Lâm hạ quyết tâm, ý niệm rời khỏi Vĩnh Hằng Quang Giới.
“Lưu tiền bối, ta còn một việc muốn làm phiền tiền bối.”
Lưu Đông Xuyên nghe thấy vậy thì mở hai mắt ra nhìn Bạch Đông Lâm ở trước mặt, sau đó mỉm cười.
“Được, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Hắn ta chỉ cần nói một câu là có thể giúp Bạch Đông Lâm mượn được lò bát quái. Lưu Đông Xuyên đã được ban thưởng rất nhiều bảo vật nhờ việc của Đan Minh, cũng nhờ vậy mà hắn ta tự tin có thể đột phá được cảnh giới trước mặt. So ra thì Lưu Đông Xuyên vẫn nợ ân huệ của Bạch Đông Lâm.
Vì thế, hắn ta không cố ý làm khó mà tiếp tục nói: “Điều kiện của ta chính là sau này ngươi đừng gọi ta là tiền bối nữa. Với thiên phú của ngươi thì chuyện đột phá Đại Năng là chuyện ván đã đóng thuyền.”
“Ha ha ha, không sớm thì muộn chúng ta sẽ trở thành đạo hữu ngang hàng!”
Vẻ mặt Lưu Đông Xuyên vô cùng nghiêm túc. Bạch Đông Lâm có thể bắt đầu khảo nghiệm thí luyện Cực Đạo, dù vẫn đang ở Thần Thông cảnh mà đã hoàn thành được một nhiệm vụ. Từ đó có thể thấy được nếu nói ra thì tuyệt đối sẽ làm mọi người chấn động, dị tộc sẽ dùng bất cứ giá nào để giết hắn.
Đừng nói Đại Năng cảnh, có thể Bạch Đông Lâm còn đạt tới cảnh giới cao hơn, ngay cả hắn ta cũng chỉ có thể ngửa mặt mà trông lên.
Lưu Đông Xuyên không ngốc, hắn ta cũng có tâm tư riêng. Nếu Bạch Đông Lâm vẫn gọi Lưu Đông Xuyên là tiền bối thì quan hệ cũng chỉ có như vậy mà thôi. Đợi tới khi tu vi của hắn vượt xa hắn ta thì quan hệ giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa cách.
Lưu Đông Xuyên đã lập lời thề chế ước, nhiều nhất cũng chỉ khiến Bạch Đông Lâm không đề phòng bản thân mà thôi. Trừ điều đó ra thì chẳng còn tác dụng gì.
Nếu bây giờ Lưu Đông Xuyên hạ mình, thừa dịp Bạch Đông Lâm đang hoàn toàn yên tâm về hắn ta vì lời thề thì xưng huynh gọi đệ với hắn. Đợi tới khi Bạch Đông Lâm đạt được thành tích đáng kinh ngạc thì tình cảm giữa bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà cắt đứt.
Người có thể tu luyện tới Đại Năng cảnh không ai là kẻ ngốc, họ hiểu cực rõ việc đối nhân xử thế. Bạch Đông Lâm thầm thở dài nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Đông Xuyên.
Đây là lần thứ hai hắn ta nói như vậy, hắn nhận được lợi ích từ người ta nên cũng không tiện từ chối. Cũng được thôi, vì Diệu Không nên Bạch Đông Lâm đành hy sinh bản thân một chút, nhận một Đại Năng cảnh làm huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận