Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 690: Cảnh giới thứ ba “Vạn Ý Cảnh”

Bọn họ không thể mãi mãi nương nhờ Chân Nhất Cổ Khí để trấn áp thọ mệnh, trốn chui trốn nhủi trong thời gian ngưng đọng. Sống như vậy gì còn ý nghĩa quái gì cơ chứ? Cho nên mấy lão quái vật này mới nổi lên dã tâm, mà một khi đã có dã tâm thì làm sao mà tránh được xung đột cơ chứ. Đây cũng chính là căn nguyên khiến thế giới thối nát như hiện tại.
“Rốt cuộc thì Chân Nhất Cổ Khí từ đâu chui ra nhỉ? Những thứ bây giờ mình có thể tiếp xúc được như chuông Cực Đạo, Trấn Ma Thần Điện… không cần nghi ngờ gì, chúng đều là cổ khí. À, đúng rồi! Lúc trước Khương tiền bối có thể một chiêu cắt đứt thời không, chắc là trên người cũng có một món cổ khí.”
Bạch Đông Lâm vội vàng nhắm mắt lại, che đi những suy nghĩ trong đó. Hắn vung tay lên, trả lại bản khắc Tuế Nguyệt cho Lâm.
“Cảm ơn rất nhiều!”
Bạch Đông Lâm chắp tay, hơi cung xuống. Hắn nở nụ cười tươi rói với Lâm, những tin tức này nhìn thì có vẻ như xa không với tới nhưng lại rất quan trọng với hắn.
Tầm mắt quyết định mục tiêu lớn hay nhỏ. Vấn đề nào càng ít phải cân nhắc việc sau đó thì càng suy tính được toàn diện hơn, đây chính là một ưu thế.
“Hừ! Coi như ngươi còn có tí lương tâm!”
Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm rồi cất kỹ bản khắc Tuế Nguyệt, sau đó lại hỏi:
“Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Tròng mắt Lâm đảo tít một vòng, nhỏ giọng vừa cười vừa nói:
“Khà khà, nếu không ngươi cứ theo bổn tiểu thư đi. Ta thấy ngươi rất có thiên phú. Nếu biểu hiện tốt thì bổn tiểu thư có thể dẫn dắt ngươi vào sở Kiểm Soát.
Đãi ngộ, phúc lợi của sở Kiểm Soát rất tốt, dựa vào đó còn có thể làm mưa làm gió tí ti nữa kìa. Người bình thường muốn vào cũng không dễ dàng gì đâu. Thế nào? Ngươi nghĩ lại xem!”
Bạch Đông Lâm cau mày. Hắn là loại người thích làm mưa làm gió à? Trên trán hắn còn dán đầy thẻ người tốt đây này. Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu nói:
“Đa tạ ý tốt của cô nương. Tạm thời ta còn chưa có ý định gia nhập Thần Đình, để sau hẵng nói đi.
À, không phải là ngươi rất tò mò về cảnh giới ý chí của ta à? Đúng lúc, hôm nay thời tiết đẹp ghê, rất thích hợp để câu cá.”
Bạch Đông Lâm vừa nói xong liền vung tay lên, một chiếc cần câu xanh biếc lập tức xuất hiện.
Nhiệm vụ thí luyện này kéo dài lâu lắm rồi, cũng nên hoàn thành đi thôi.
Cần câu xanh biếc dài khoảng hơn ba trượng, không có dây hay lưỡi câu.
Ánh nắng chiếu vào khiến nó tỏa ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ. Lục quang không ngừng di chuyển, nhìn sơ thì có vẻ rất chi là bất phàm.
Cái cần trúc này là do Bạch Đông Lâm đòi từ chỗ Khương lão đầu. Khương lão đầu có trồng một mảng trúc lớn nên cũng không tiếc hắn một đoạn như này.
“Hứ! Chán chết được, câu cá thì có gì vui chứ? Ngươi muốn loại cá nào?”
Tròng mắt Lâm đảo quanh, lúc nói chuyện thì tranh thủ đạp nhẹ mặt đất dưới chân. Dao động pháp tắc nồng đậm lập tức lan đến mặt hồ.
Ào ào!
Nước hồ nổi sóng cuồn cuộn, dâng lên ào ào đến tận cả ngàn trượng mới thôi. Vô số tôm cá, đủ loại đủ kiểu dáng từ tôm nhỏ đến quái ngư dài mấy trăm trượng đều trôi nổi trong hư không, dãy dụa kịch liệt.
“Đừng phá, thứ ta muốn câu không phải đám phàm vật này.”
Bạch Đông Lâm phất tay đè xuống, đám tôm cá đáng thương lại một lần nữa rơi vào trong nước, mặt hồ cũng yên tĩnh lại. Hắn quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lâm. Đâu óc nữ tử này kiểu gì cũng có tí vấn đề.
“Biết cá rồng không? Đó mới là thứ ta muốn câu.”
Bạch Đông Lâm nhắm mắt lại, bắt đầu trải nghiệm ý chí Long Môn trong ký ức.
“Cá rồng? Chỉ bằng cái cần câu nát đến dây câu còn không có của ngươi á?”
Ánh mắt Lâm đầy vè nghi ngờ, nhìn từ đầu đến chân Bạch Đông Lâm. Đương nhiên là nàng ta biết cá rồng rồi, đó là một loại yêu thú rất hiếm thấy. Chúng giỏi ẩn nấp lại rất giảo hoạt, cực kỳ khó bắt được.
“Nói ít nhìn nhiều. Hôm nay sẽ cho ngươi mở mang tí kiến thức, xem cái gì gọi là không mồi mà cá vẫn tình nguyện mắc câu!”
Bàn tay Bạch Đông Lâm khẽ rung lên, năng lượng sinh mệnh tuôn ra ào ào. Chúng ngưng kết lại thành sợi tơ rồi thuận theo cần câu mà thâm nhập vào làn nước.
Ngọn lửa ý chí trong cơ thể Bạch Đông Lâm cháy hừng hực, quang ảnh không ngừng lưu chuyển trên sợi tơ thực chất. Những hạt phân tử cơ bản nhất vốn có kết cấu tán loạn thì nay lại được ý chí cực mạnh bao phủ toàn bộ.
Sau một hồi lâu, các hạt năng lượng bắt đầu cơ cấu lại rồi dung hợp với nhau tạo thành vô số sóng dao động mang theo hơi thở cổ kính tang thương. Theo sợi tơ một lần nữa ngưng kết lại, tiếng rồng ngâm như có như không chợt xuất hiện.
“Đây là, cảnh giới thứ ba của ý chí: Vạn Ý Cảnh!”
Thần quang lộng lẫy lưu chuyển đầy trong ánh mắt, Lâm chăm chú nhìn vào sợi tơ như có như không trên cây cần trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận