Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 874: Vẫn bị mắc lừa

“Thật hả? Vậy, vậy bổn tiểu thư đi trước đây, không làm phiền chuyện tốt của ngươi…” Độc Nha Miểu Miểu vui ra mặt, lập tức từ từ lùi lại, hai mắt nhìn Bạch Đông Lâm với vẻ nửa tin nửa ngờ, trong lòng thấp thỏm, sợ Bạch Đông Lâm trở ngược tay đánh một chưởng, giết người diệt khẩu, cho nàng ta phơi xác luôn ở đây.
“Chờ một chút!”
“A a a! Bạch Đông Lâm, quả nhiên ngươi là tên nói không giữ lời! Ra tay đi! Ta chết hóa thành ma cũng không tha cho ngươi!”
Độc Nha Miểu Miểu suy sụp, sững người, vẻ mặt đau thương, đầu ngửa cao, chìa cổ ra.
“Chẹp, đoán mò gì vậy? Nếu ta ra tay thật thì ngươi làm gì có cơ hội để làm ma? Bắt lấy!”
Bạch Đông Lâm cười nhạo một câu, trở cổ tay lấy một viên ngọc giản rồi ném nó cho Độc Nha Miểu Miểu.
“Đây là gì?”
Độc Nha Miểu Miểu đón viên ngọc giản theo bản năng, mắt đảo một vòng, hỏi đầy nghi ngờ.
“Độc Nha, ngươi là người thông minh, cũng có dã tâm và lòng tham nhưng năng lực vẫn còn hơi yếu một chút. Ngươi dung hợp chín truyền thừa khác lạ lại làm một, hiện tại trông có vẻ như đã thành công nhưng thực ra vẫn tiềm ẩn mối nguy rất lớn. Tu vi càng tăng lên đồng nghĩa với càng tới gần cái chết.”
“Trong ngọc giản này có vài lời gợi ý và phương pháp cải tiến của ta, nếu ngươi không muốn chết thì đọc nó thật cẩn thận thử xem.”
Bạch Đông Lâm thong thả nói. Lúc hắn tách truyền thừa của Độc Nha Miểu Miểu ra cũng đã nhìn thấy rõ truyền thừa phức tạp thắt nút vào với nhau trong thần hồn của nàng ta, với tính hiếu kỳ của bản thân, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội nghiên cứu thử, cho nên đã tìm tòi ra không ít vấn đề.
“Tại sao ngươi lại giúp ta?”
Độc Nha Miểu Miểu thay đổi sắc mặt, nắm chặt ngọc giản trong tay, nàng ta không kịp suy nghĩ tính chân thực của vật này mà nghi ngờ thái độ của Bạch Đông Lâm với nàng ta trước, sao tên nam nhân nhẫn tâm này lại có lòng tốt vậy được, chắc chắn là có tâm tư ác độc gì đó!
“Giữa chúng ta hoàn toàn không có oán thù, dù sao ngươi cũng có ơn giúp ta, ta không muốn nợ ơn ngươi. Ừm, nếu ngươi không chấp nhận quà báo đáp của ta, vậy thì ta đành phải giết ngươi để chấm dứt quan hệ nhân quả vậy.”
Bạch Đông Lâm thoáng suy tư, nghiêm túc nói suy nghĩ trong đầu ra.
“Ngươi… Hừ!”
Độc Nha Miểu Miểu hừ một tiếng, lườm Bạch Đông Lâm một cái sắc lẹm, sau đó dứt khoát xoay người, hóa thành tia sáng xuyên qua hư không, trốn đi thật xa.
Bạch Đông Lâm cũng không để ý, hắn đưa mắt nhìn xuống, tập trung vào Thủy Tinh Tử Tinh, vẻ mặt dần dần nghiêm nghị.
Từ lúc Độc Nha Miểu Miểu cảm giác được Cực âm Chi Địa dao động đến giờ đã qua một trăm nhịp thở nhưng hiện tại vẫn chỉ có một mình hắn có mặt ở đây.
Thất Tuyệt thảo không đáng giá như vậy từ lúc nào vậy?
Hay là những cường giả đó đều đang vướng chuyện khác nên không có thời gian để ý tới thứ này?
Hắn không cho rằng chỉ có mình Độc Nha Miểu Miểu cảm giác được Cực âm Chi Địa xuất hiện, ngoài cường giả của Độc Nha Nhất tộc còn có hai thế lực lớn khác ở Độc Hải, không thể nào không có cách gì đó cảm giác ra.
Trước đó Độc Nha Miểu Miểu cũng đã nói là sẽ có không ít cường giả đến tranh đoạt Thất Tuyệt thảo nhưng hiện tại lại êm ả như vậy, thật sự rất không bình thường.
Vốn hắn đã chuẩn bị tâm lý phải đánh một trận lớn!
Ngẩn người hồi lâu, Bạch Đông Lâm cau mày, dùng hết tất cả các chiêu cảm giác cũng không phát hiện được bất kỳ điều dị thường nào, cứ như thể đúng là hắn lo lắng thái quá.
“Ha ha, chuyện đã đến nước này, tại sao ta còn phải lo lắng làm gì? Thôi, cùng lắm thì chết thêm mấy lần thôi mà, Thất Tuyệt thảo đã ở ngay trước mặt, sao có thể bỏ qua cho được?”
Tuy nói vậy nhưng trên người Bạch Đông Lâm lại lặng lẽ bay ra hai luồng sáng ẩn nấp vào hư không.
Một là Thần Hồn Chí Ác, một là thể phân liệt của Chiến Bia.
Nếu bị mất mạng, hắn có thể dùng Chí Ác làm điểm “phục sinh”, nếu ngay cả Chí Ác cũng chết thì hắn phải dùng Thần Hồn Vô Vi bên ngoài cách triệu năm ánh sáng làm điểm “phục sinh” rồi dùng thể phân liệt của Chiến Bia để đánh dấu tọa độ, sau đó quay lại đây ngay lập tức rồi tính toán tiếp.
Sau khi chuẩn bị phương án dự phòng đâu vào đấy, Bạch Đông Lâm thấy yên tâm hơn một chút, quanh người tỏa ra thần quang sáng chói, đập vỡ hư không, bước mấy bước liền tới chỗ Thủy Tinh Tử Tinh.
Trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, đến khi hoàn hồn lại thì đã ở trong một không gian đen kịt.
Quả nhiên! Dù cẩn thận như vậy, vẫn bị mắc lừa!
Hắn đưa mắt nhìn xuống rồi lại quan sát không gian vô tận đen kịt, vẫn “nhìn thấy” được chiếc nhẫn may mắn của hắn.
Hắn đã hiểu vì sao Cực âm Chi Địa không có một ai, những người tới đây sớm hơn hắn có lẽ cũng đều đang ở trong không gian đen mịt mùng này.
Ha ha, chiếc nhẫn may mắn, chiếc nhẫn xui xẻo, quả không hổ là mày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận