Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 604: Cực kỳ thích hợp với ngươi

Đâu Suất cung là nơi quan trọng của Đạo môn, canh phòng cực kỳ nghiêm mật, đừng nói hắn ta chỉ là một Quang Ảnh Phân Thân, cho dù là bản thể đến đây cũng không có cách gì. “Có lẽ không lâu nữa bản thể của ta sẽ tới đón ngươi trước.”
Bạch Đông Lâm gật đầu nhẹ, sau đó cũng khoanh chân ngồi xuống, hình như nhóm người Lưu Đông Xuyên đang vội chuyện rất quan trọng, đương nhiên hắn có thể hiểu được. Hắn nhắm mắt lại, đắm chìm trong tu luyện, đồng thời buông một tia ý niệm xuống Vĩnh Hằng Quang Giới.
Ý niệm biến hóa ra thân hình, hắn bước ra một bước, lập tức xuất hiện ngoài một vườn thuốc rộng lớn.
Vườn thuốc được tạo ra từ Cổ Giới bí cảnh này, sau khi được mở rộng thì đã lớn hơn lúc trước gấp mười mấy lần, toàn bộ bảo dược và linh thảo hắn cướp được đều trồng ở đây, có Hoa Linh chăm sóc, chúng lớn lên không tệ.
Hơn nữa Vĩnh Hằng Quang Giới bây giờ dư thừa linh khí, thảm thực vật rậm rạp, núi non sông ngòi, sức sống hừng hực, mạnh hơn không gian Tử Triệu lúc trước nhiều, vườn thuốc vẫn có giá trị bồi dưỡng.
Vĩnh Hằng Quang Giới là thế giới trời tròn đất vuông, rất nhiều pháp tắc hắn hiểu được đều là chiếu theo ở thế giới này.
Từ pháp tắc Quang ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng, trôi nổi trên không trung tạm thời thay thế mặt trời. Đến những pháp tắc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mưa gió sấm chớp,… cộng với khoảng trời đất phạm vi mười mấy vạn trượng này đã thỏa mãn nhân tố sinh tồn cơ bản.
“Theo thực lực của ta tăng lên, chủng loại pháp tắc cũng không ngừng tăng thêm, mảnh thiên địa này sẽ dần dần hoàn hảo.”
Khác với thế giới thấp duy, thế giới này thiếu hụt ‘pháp tắc Duy độ vật chất’, bởi vậy không thể làm được cả trong lẫn ngoài, cho nên thân thể Bạch Đông Lâm không thể vào thế giới này, chỉ có ý niệm thần hồn tiến vào được.
Nhưng như vậy là đã đủ rồi, ở chỗ này ý chí của hắn chính là tất cả.
Tầm mắt chuyển tới vườn thuốc. Linh khí như sương mù bay lơ lửng, đủ loại thuốc quý có dáng dấp khác nhau đang xòe cành lá, cắn nuốt linh khí, hấp thụ ánh sáng.
Bốn Hoa Linh nhỏ bé vẫy cánh, chạy tới chạy lui trong vườn thuốc, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười vui sướng. Những Hoa Linh này khác với đám Tiểu Tử, họ không sợ tịch mịch. Bốn Hoa Linh chỉ cần ở nơi có hoa cỏ là sẽ luôn vui vẻ. Bạch Đông Lâm đã từng hỏi thăm, đám Hoa Linh không muốn rời đi.
Bọn họ cho rằng bên ngoài quá nguy hiểm, đương nhiên các Hoa Linh muốn ra ngoài thì chưa chắc Bạch Đông Lâm đã tha cho.
“Diệu Không!”
Diệu Không đang chăm chú cắt tỉa cành lá của linh thảo ở trong vườn thuốc, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Bạch Đông Lâm thì hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Hắn ta đột nhiên lộ ra vẻ kích động: “Sư thúc! Sư thúc! Cuối cùng người cũng xuất hiện rồi!”
Bóng dáng Diệu Không lóe lên một cái, linh hoạt tách linh thảo bảo dược ra, chạy tới trước mặt Bạch Đông Lâm chỉ trong mấy hơi thở. Sau đó, vẻ mặt của hắn ta từ từ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, quỳ trên mặt đất dập đầu với hắn ba cái.
“Đa Tạ ân tái tạo của sư thúc!”
Mấy ngày qua, Diệu Không đã cảm nhận sâu sắc sự cường đại của thân thể hiện tại. Quả thực thiên phú cũng khác trước kia một trời một vực. Mà tất cả những thứ này đều là sư thúc cho hắn ta, không chỉ truyền cho Diệu Không đạo pháp vô thượng mà còn giúp hắn ta sửa chữa thiên phú thể chất.
Trên thế giới này, ngoài sư tôn ra thì chỉ có sư thúc là tốt với hắn ta nhất.
“Ha ha, được rồi! Đứng lên đi!”
Bạch Đông Lâm thuận tay đưa lên một cái, Diệu Không không tự chủ được đứng dậy. Ý niệm của hắn khẽ động, trời đất tự động ngưng kết ra một bộ bàn ghế. Bạch Đông Lâm bảo Diệu Không ngồi xuống, ánh mắt hắn lộ ra vẻ suy tư. Bạch Đông Lâm đang suy nghĩ nên sắp xếp tên tiểu tử này như thế nào.
Từ khi hắn thu Diệu Không vào Vĩnh Hằng Quang Giới tới nay đã được sáu, bảy tháng rồi. Từ bốn tháng trước, hắn ta đã ra khỏi lô đỉnh, sau đó làm mọi việc ở trong tầm mắt của Bạch Đông Lâm.
Lúc đầu hắn ta còn hoảng loạn cuống cuồng, bây giờ đã tỉnh táo lại. Diệu Không chẳng hề nảy lòng tham khi nhìn thấy bảo vật chất đống như núi trước mặt.
Đối với một đứa nhỏ đang thiếu tài nguyên tu luyện mà nói thì đây chính là một đức tính tốt. Hắn ta còn khiêm tốn học hỏi tri thức từ bốn Hoa Linh, giúp Bạch Đông Lâm xử lý vườn thuốc. Hắn nhìn thấy tất cả những chuyện này. Đây là một đứa nhỏ có phẩm tính tốt.
“Diệu Không, ngươi có dự định gì cho sau này không?”
“Con muốn đi theo sư thúc để tu luyện cho tốt!” Diệu Không đáp mà không hề do dự, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu. Hắn cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng Diệu Không không hợp ở bên cạnh Bạch Đông Lâm. Trên đường đi, hắn có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu Diệu Không đi theo Bạch Đông Lâm thì sẽ phải ở trong Vĩnh Hằng Quang Giới một thời gian dài.
Đối với một tu sĩ thì xa rời thực tế không hề tốt. Hơn nữa, Vĩnh Hằng Quang Giới còn quá yếu, pháp tắc cũng không đầy đủ nên không thích hợp làm chỗ tu luyện.
“Diệu Không, ngươi bằng lòng bái nhập Đạo Môn không? Đạo Môn lấy khí tu làm chủ. Ngươi lại tu luyện đạo pháp nên có thể nói là cực kỳ thích hợp với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận