Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1941 - Kiếm chỉ Tai họa đen tối (1)

“Ừm, mang theo đại quân vạn tộc đi cùng, để che giấu dấu vết của ta...”
Một suy nghĩ chợt lướt qua đầu hắn, một kẽ hở mở ra trong hư không, thẳng đến vùng đất Hôi Tịch, xuyên qua khe hở đen kịt mơ hồ có thể thấy được đại quan vạn tộc trận địa sẵn sàng, liên miên chập chùng ở đằng sau.
Hắn là Hôi Tịch Chi Chủ, nên có quyền hành vào lúc này.
Vùng đất Hôi Tịch, khu vực hư vô phần cuối thế giới.
Trong một trận tiếng nổ mạnh vỡ vụn vang vọng khắp đất trời, đầu Thái A đứng sừng sững trong năm tháng vô tận nứt ra rồi, kết nối với Hôi Tịch bị chém đứt, rơi vào trong sự đen kịt vô ngần.
Năng lực khép lại cường đại của Hôi Tịch nháy mắt xóa sổ thông đạo vỡ nát, điều này đại biểu cho từ nay Tai họa đen tối đánh mất con đường tiến vào vùng đất Hôi Tịch, trừ phi có người siêu thoát xuất thủ lần nữa, lại mở ra lại.
Đại quân vạn tộc được điều động, một đám Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng có thể ghi vào sử sách này, trong lòng chấn động, rất lâu sau vẫn không thể bình phục.
“Thương Ngô đạo hữu, ngươi, ngươi có thể liên hệ với vị đại nhân kia không?”
Ánh mắt Tà Phong quân chủ khẽ run, giọng điệu có chút tối nghĩa, tâm thần vẫn đắm chìm trong cuộc tàn sát im ắng kia không thể tự kềm chế. Chỉ là ngẫm lại số lượng đông đảo Bỉ Ngạn Tai họa đen tối bị chết một cách im hơi lặng tiếng là hắn ta tê cả da đầu.
Giết chóc, đối với mỗi người siêu phàm đều là qua quýt bình bình.
Đối với Bỉ Ngạn thì càng phải như vậy. Không nói đến việc chém giết trên con đường thành đạo, chính là sau khi bước vào Bỉ Ngạn rồi, số lượng vũ trụ đại thiên chôn vùi ở trong tay bọn họ cũng không ít, sinh linh càng là vô cùng vô tận. Có thể nói mỗi một cường giả, trong tay đều dính đầy máu tanh.
Nguyên nhân rất đơn giản, điều này không quan hệ tới chuyện thủ đoạn độc ác hay không, đơn giản là mỗi khi giết chết một thập nhất cảnh, ít nhất đều có một phương Bản Nguyên Vũ Trụ mất đi theo đó, sinh linh bản nguyên vô tận trong đó không thể cứu được.
Sở dĩ chúng Bỉ Ngạn cảm thấy khiếp sợ đối với thủ đoạn của Bạch Đông Lâm là vì đối tượng bị tàn sát kia ở trong cùng một cấp bậc sinh mệnh với bọn họ, đều là sự tồn tại bước vào Bỉ Ngạn vô thượng. Về phần sinh linh Tai họa đen tối khác thì chẳng qua là làm nền mà thôi, không quan hệ nhiều ít, chẳng qua chỉ là một chữ số.
Đây là “tâm lý đồng loại” mà sinh linh trí tuệ đều sẽ có, một phàm nhân giết chết nhiều con kiến đến đây cũng không thể kinh sợ bằng việc giết chết một người đồng loại.
Tội phạm giết người sẽ có sát khí, thế nhưng chưa từng nghe nói qua giết con kiến có thể tạo ra sát khí, lấy nhỏ xem lớn, đạo lý đều là giống nhau.
“Ta, ta...”
Thương Ngô nắm chặt thần bút trong tay, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ nên miêu tả sự to lớn cao cường của Bạch đại nhân như thế nào, lúc này bị Tà Phong quân chủ hỏi vậy, lại sững sờ ngay tại chỗ, hắn ta chẳng qua chỉ là có duyên gặp mặt đại nhân một lần, làm gì có liên hệ nào?
Roẹt --
Hư không bình tĩnh đột nhiên bị xé rách, sắc mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên giậm chân bước ra từ trong sự u ám đen kịt, ánh mắt đảo qua, thân hình trong nháy mắt đã xuất hiện ở trung tâm chỉ huy của đại quân, trước mặt một đám Bỉ Ngạn.
Ừng ực!
Im lặng! Cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.
Mọi người đều không tự chủ được ngừng thở, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn thẳng vào thân hình trước mặt, rất sợ sẽ có chỗ mạo phạm, đầu gục xuống, lộ ra thái độ cung kính.
“Bạch đại nhân! Ngài không sao chứ?”
Sắc mặt Thương Ngô vui vẻ, vội vã cất kỹ sách, cất bước tiến lên khom mình hành lễ, đối lập Bỉ Ngạn khác phải tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút câu nệ, giống như là gặp được thần tượng mình đã mong nhớ ngày đêm vậy.
“Tru sát một ít con rệp mà thôi, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”
Giọng điệu Bạch Đông Lâm thản nhiên, gương mặt thư giãn thích ý, ánh mắt xẹt qua, nhìn thấu vật chất hiện thực, đầu nguồn tin tức đầy vết rạn của Thương Ngô hiện ra toàn phương vị ở tầm nhìn trong.
“Ngươi thật đúng là không sợ chết, lúc này tổn thương càng thêm tổn thương, đầu nguồn tin tức sắp phá nát, tình huống tốt nhất cũng là rơi xuống Bỉ Ngạn.”
Bạch Đông Lâm có chút cạn lời, Thương Ngô này thật đúng là một thanh niên sức trâu.
“Hà hà, không ngại không ngại, đại nhân ngài không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...”
“Hừ!”
“Nhịn một chút, ta chữa thương cho ngươi.”
Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn khống chế Hôi Tịch, hiểu thấu đáo tất cả, đương nhiên biết tại sao Thương Ngô lại rơi xuống tình cảnh như thế, không khỏi động lòng trắc ẩn. Ngón tay hắn điểm một cái ở trên mi tâm, năng lượng cường hóa liên tục không ngừng được trút ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận