Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 132: Vô Quy táng vực

Két… Cánh cửa của cung điện xương trắng hé mở lộ ra một khe hở, vì cánh cửa phủ đầy xương trắng quá to nên chỉ mở ra một khe cửa cũng đủ để năm đại hán to cao dàn hàng tiến vào.
Ánh sáng trắng len qua khe cửa chiếu vào đại điện âm u, trải một tầng sáng trên mặt đất trắng tinh.
Bà lão khô gầy đứng ở ngoài cửa, cung kính hành lễ nói:
“Phu nhân, đã mang người đến rồi.”
“Ừ, để hắn vào đi.”
Từ trong đại điện truyền ra tiếng nói nhỏ nhẹ của một nữ tử.
“Vâng!”
Lão thái bà khom người hành lễ, sau đó đứng dậy đẩy Bạch Đông Lâm vào bên trong, bà ta và đám xương khô kia thì đứng ở ngoài cửa, không tiến vào đại điện.
Cạch! Cánh cửa đột nhiên đóng lại, ánh sáng trong đại điện lập tức giảm xuống.
“Công tử, lại đây, đến chỗ thiếp thân đi.”
Một giọng nói dịu dàng khiến bất cứ nam nhân nào cũng sẽ nghĩ đến những chuyện ướt át từ đại điện vọng ra, Bạch Đông Lâm nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì, cũng không tránh được xích sắt pháp thuật mà bị ép phải đi vào đại điện.
Ào ào…
Một loạt âm thanh như tiếng nước truyền vào tai hắn, vẻ mặt Bạch Đông Lâm khẽ thay đổi, hắn cũng không dừng lại, đi đến bên cạnh một cái ao rồi mới dừng hẳn.
Hồ nước khổng lồ được làm từ một tảng ngọc trắng khoét rỗng, trong điện có một hồ nước nhưng lại bị mấy bức bình phong bằng vải ngăn cách, bình phong che khuất phong cảnh mê người bên trong.
Ào, sau một loạt tiếng nước là hình ảnh bóng dáng yểu điệu được bó chặt trong tấm khăn mỏng manh, bàn tay ngọc mảnh khảnh gạt bọt nước, không ít chất lỏng màu trắng giống như sữa văng ra bên ngoài hồ.
Ực…
Bạch Đông Lâm nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt hắn dán chặt vào trong hồ nước.
Vật báu trời cho đó!
Linh dịch tràn ngập linh khí như thế lại chỉ dùng để tắm rửa! Đưa cái hồ nước linh dịch lớn này cho hắn tu luyện thì không biết có thể dùng trong bao lâu! Hiệu quả cuối cùng đảm bảo không kém linh đan chút nào, mà còn không có tác dụng phụ, tuy rằng hắn cũng không sợ tác dụng phụ.
Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là nước tắm, không uống được!
Bạch Đông Lâm gian nan dời ánh mắt ra khỏi cái hồ tắm kia, đúng lúc đó, từ chỗ hồ nước truyền đến một loạt tiếng cười tựa như chuông bạc, có vẻ nữ tử nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Bạch Đông Lâm mà bật cười, nàng ta nói:
“Công tử đừng nóng vội, thiếp thân xong ngay đây, xin chờ một lát.”
Đợi thêm khoảng thời gian chừng một chén trà, nữ tử tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề mới bước ra khỏi bức bình phong.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, trên da thịt trắng như tuyết còn đọng loại vài giọt linh dịch, một mùi thơm mê hoặc từ xa đã truyền vào trong mũi Bạch Đông Lâm.
“Thật sự là, ma ma này làm việc thế nào vậy, sao không cởi trói cho công tử chứ?”
Nữ tử có vẻ hờn dỗi, sau đó nàng ta giơ một ngón tay, xích sắt pháp thuật trên người Bạch Đông Lâm tự động đứt gãy rồi rơi xuống mặt đất.
Bạch Đông Lâm âm thầm trợn mắt, không phải ngươi phái người bắt ta sao? Bạch Đông Lâm vừa “lấy lại tự do” xoa xoa cổ tay, khách khí chắp tay nói:
“Đa tạ cô nương, không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?”
“Ha ha, công tử không cần khách khí, người khác đều gọi thiếp thân là Bạch Cốt phu nhân, công tử gọi thiếp thân là Tiểu Cốt cũng được!”
Một đàn quạ đen chạy quanh đầu hắn, trời đất thiên địa quỷ thần ơi, ta còn là Tiểu Bạch đây này! Tuổi của ngài đủ để làm bà cố nội của ta rồi đó!
Nhưng có vẻ thực lực của Bạch Cốt phu nhân này sâu không lường được, thậm chí cái mụ phù thủy đứng ngoài cửa còn không đánh nổi nàng ta. Hắn không muốn dây dưa nhiều nên nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:
“Bạch Cốt phu nhân, tại hạ vô tình lạc vào chốn bảo địa này, kính xin phu nhân chỉ đường để tại hạ có thể rời đi!”
“Rời đi?”
Bạch Cốt phu nhân lắc đầu, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, nàng ta đi đến bên giường mềm trên đại điện, lười biếng nằm nghiêng trên đó rồi mở miệng nói:
“Công tử ngươi có biết nơi này là chốn nào không? Đừng nói công tử ngươi muốn rời khỏi nơi này, thiếp thân cũng muốn rời đi kia mà!”
“Tuy rằng ta không biết công tử tiến vào vùng cấm địa này bằng cách nào, nhưng muốn đi ra ngoài thì là chuyện không có khả năng.”
Bạch Đông Lâm nhướn mày, xem ra tình huống còn tệ hơn so với tưởng tượng của hắn, vốn còn tưởng rằng Bạch Cốt phu nhân này là kẻ đứng sau gây rối, hiện tại thì có vẻ không phải như thế, hắn lại hỏi:
“Phu nhân, tại hạ không cẩn thận lưu lạc nơi này, nhưng không biết nơi này là nơi nào?”
“Chốn có đi mà không có về, Vô Quy táng vực!
Chất giọng mờ ảo của Bạch Cốt phu nhân vang lên, sâu trong mắt lộ ra vẻ khát vọng, nàng sinh ra ở trong biển xương, tu luyện hơn vạn năm ở cấm địa này nhưng chưa từng thấy được thiên địa rộng lớn bên ngoài, nàng thật sự rất muốn rời khỏi đây.
Vô Quy táng vực!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận