Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1601 - Thần ma hỗn độn, giới vô hạn (3)

Liếc nhìn lại, bởi vì dư âm kích động, tiểu vũ trụ lấy điểm bạo tạc của hạt mà ra đời như vô cùng vô tận. Trong những không gian vũ trụ trống rỗng, thiên thể vẫn còn không kịp hình thành đã nghiền nát tiêu tán dưới dư âm của sự hủy diệt.
Bạch Đông Lâm híp hai mắt lại, đầu hơi ngửa ra sau dưới cú đánh kinh khủng, cái trán với thần quang tám màu quanh quẩn lưu chuyển không ngừng hơi phiếm đỏ, lập tức lại khôi phục màu trắng muốt.
"Chỉ thế thôi à?"
Ngoại trừ phương thức công kích có chút quỷ khiến hắn khó mà biết trước tránh né ra, cường độ công kích chỉ có thể dùng thường thường không có gì lạ để hình dung.
"Ăn cơm không? Không, thì ăn một quyền của ta nè."
Đấm thẳng một kích, nháy mắt đánh vào lồng ngực của Mẫu Hà.
Răng rắc --
Cột sáng sáng chói xỏ xuyên qua từ phía sau lưng của Mẫu Hà, bắn nhanh vào nơi cực sâu trong thời không.
Thời không kỳ dị bị nổ tung, dư âm giao kích tiêu tán ra, phủ xuống thời không hiện thế.
Chúng chúa tể kinh khủng nhìn ra xa --
Chỉ thấy từng tia dư huy hủy diệt lóe lên một cái rồi biến mất, một góc của Duy Nhất Chân Giới đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Hửm?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy lồng ngực mình bị thủng một cái lỗ lớn kỳ lạ, xuyên thẳng từ trước ra sau, vết thương phủ đầy vết nứt, kéo dài ra toàn thân.
Một chùm ánh sáng hư ảo tràn ngập sức mạnh tàn bạo và hủy diệt phun ra từ sau lưng, vặn vẹo và hủy diệt thời không trên đường đi, để lại khe rãnh khổng lồ đen kịt sâu hoắm.
“Luồng sức mạnh này… từ chính mình ư?”
Khí tức này quá quen thuộc, quả thực giống như chính mình đấm mạnh vào mình một quyền. Không đúng, không chỉ có thế, lúc này toàn bộ phòng ngự của hắn đã được triển khai, với cường độ công kích mạnh như vậy, lẽ ra không thể tạo thành vết thương xuyên thủng nghiêm trọng như vậy cho hắn được.
Có lực lượng kỳ lạ hơn trộn lẫn ở trong đó.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ run rẩy, sâu trong con ngươi lóe lên một tia thần quang bảy màu, tầm nhìn nhất thời cao lên vô hạn, ánh mắt hắn khẽ động, rốt cục bắt được một tia dấu vết khó có thể phát hiện ở phía sau Mẫu Hà.
Một sợi tơ trong suốt đại diện cho “vận mệnh” của nguyên tắc đại đạo cuốn vòng qua người, kéo dài ra phía ngoài, đầu còn lại thì cắm sâu vào trong mi tâm của hắn.
“Vận mệnh?”
“Quỹ đạo vận mệnh!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm trầm xuống, trong lúc suy tư, vết thương đáng sợ trên ngực trong nháy mắt đã khép lại, ngược lại Mẫu Hà cũng khôi phục lại trạng thái hoàn hảo.
Chà, thật sự là năng lực ghê tởm!
Hắn không sợ bị thương và tử vong, ngược lại hắn muốn thử một lần xem thử cực hạn của vận mệnh này ở nơi nào.
Bàn tay nắm hờ, trong cơ thể hình thành vòng lặp Mobius, bản nguyên vũ trụ thủy chung tồn tại vô hạn và đa chiều trong ngoài không có hồi kết, đồng thời tỏa sáng lóng lánh mãnh liệt, mười loại quy tắc bản nguyên đan xen rồi dung hợp, hóa thành lưỡi đao ánh sáng không chuôi, chậm rãi hiện lên trong hai tay Bạch Đông Lâm.
Răng rắc…
Độ sắc bén vô hình hơi hơi tiêu tán, khe nứt đen kịt bỗng nhiên điên cuồng kéo dài ra bốn phương tám hướng.
“Sức mạnh thập thần, Quy Khư nhất đao trảm!
Trên mi tâm Mẫu Hà lóe lên một tia kim quang, thân hình trong nháy mắt vọt lên tới nghìn tỷ năm ánh sáng, hình thể như thế quá mức kinh người, nếu không phải thời không ở nơi này quá đặc biệt, sẽ rất khó có thể gánh nổi trọng lượng của Mẫu Hà.
Được ông trời ưu ái , tùy ý biến hóa hình thể lớn nhỏ, đây là năng lực thiên phú mà sinh linh bình thường khó có thể đạt được.
Mẫu Hà khẽ giơ cánh tay lên, mở lòng bàn tay ra, ấn về phía Bạch Đông Lâm, giống như một vũ trụ mênh mông đang ập tới.
“Hừ! Muốn dùng thân hình khổng lồ để né tránh công kích à? Ngây thơ!”
Cùng một cây kim đâm vào một con kiến hay một con voi có thể tạo ra mức độ tổn thương không giống nhau, đây là logic thường thức rất đơn giản.
Nhưng một đòn tụ lực của hắn sao có thể đơn giản như vậy được.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hung dữ, không trốn không né, vẫn kiên định không thay đổi chém ra một đao Quy Khư.
“Vỡ vụn!”
Oành…
Chênh lệch hình thể khổng lồ giống như các hạt va chạm với vũ trụ.
Thân hình Mẫu Hà hơi khựng lại, bàn tay còn khổng lồ hơn vũ trụ, đứng đầu trong đó, bị đao ánh sáng vô tận bao phủ, ánh đao sáng ngời bắt đầu từ cánh tay, xoay tròn cắt chém, điên cuồng lan tràn khuếch tán, trong nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ thân thể khổng lồ của Mẫu Hà.
Cắt chém điên cuồng, giải phóng vô số kết cấu. Trong vũ trụ mênh mông, ánh đao vô cùng vô tận của thế giới chỉ có thể cắt xuống một cấu trúc cực kỳ nhỏ bé.
Mẫu Hà biến mất trong ánh sáng rực rỡ, để lại một vũng hạt thối rữa, bao trùm nghìn tỷ năm ánh sáng thời không, mơ hồ có thể thấy trên mỗi một hạt đều còn có dấu vết lưỡi đao sắc bén cắt qua cắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận