Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1787 - Ba sợi tóc vàng (2)

“Phân thân tha ngã, đúng là khiến người khác cực kỳ hâm mộ nha!”
“Ha ha, chẳng qua không cần phải gấp gáp làm gì, bảo điển vô thượng này sẽ thuộc về bản Ngục chủ ngay thôi, Lý U đại tướng quân, ngươi nói xem có đúng không nào?”
Khuôn mặt Lý U âm trầm, hắn ta không phải bản tôn, kẻ đang giết địch ở tiền tuyến cũng không phải phân thân, nhưng bọn họ đều đang ở vũ trụ song song Quý 7516, trong cùng một thời không, ký ức ở trong trạng thái liên hệ liên tục, chỉ mới vừa rồi hắn ta đã biết rõ tất cả, có một số phân thân lựa chọn tự diệt.
Sức mạnh thập nhất cảnh thật sự đã vượt qua tưởng tượng của hắn ta, chiến trường Uế Thổ cách nơi đây chừng mấy vạn trăm triệu năm ánh sáng, nhưng tên Ngục chủ này đã khóa chặt vị trí của hắn ta ngay tức thì, khóa chặt cả vực mà tới được đây.
“Ngục chủ, ngươi sẽ không được như ý đâu, nếu ngươi biết sự mạnh mẽ của truyền thừa này, tự nhiên cũng nên hiểu, người sáng tạo ra nó há lại là người mà ngươi có thể đắc tội? Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
“A?”
Mặt mày Ngục chủ khẽ nhúc nhích, tự nhiên hắn ta đã suy tính những điều này, cho nên mới từng tiến hành điều tra Lý U kín đáo.
“Ngươi có bối cảnh, chả lẽ ta lại không có sao?”
Một tiểu tử xuất thân thấp hèn, không biết đạt được kỳ ngộ từ nơi nào, lại còn muốn dọa hắn ta, nếu thật sự muốn so bối cảnh, hắn ta còn phải sợ ai nữa? Tối Chung Bỉ Ngạn là trò đùa sao?
“Ngục chủ, ngươi nhất định phải chết.”
“Ha ha, ta chờ đấy.”
Trong mắt Ngục chủ lộ ra vẻ khinh thường, chậm rãi vươn tay, một ngón tay muốn chạm vào ấn đường của Lý U.
“Diệt –"
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý U tự diệt tiêu tán.
“Quả nhiên truyền thừa này rất bất phàm, có thể tu thành ý thức hoàn mỹ như vậy, còn có thể khiến cho bản thân mẫn diệt ở ngay trước mắt ta.”
Ngục chủ không chỉ không buồn bực, mà ngược lại càng hưng phấn hơn nữa, hắn ta đã không chờ được nữa mà muốn tìm ra bản thể Lý U ngay, ép hỏi truyền thừa vô thượng kia.
Dưới chân nhẹ đạp thật mạnh, gợn sóng hủy diệt nhộn nhạo, hành tinh Vargada lập tức hóa thành tro tàn.
Ngục chủ lặng lẽ đưa mắt nhìn, hơi tập trung cảm giác, sau đó bước vào thời không rồi biến mất không thấy nữa.
. . .
Lão già tóc trắng xoá đang câu cá.
Tên ăn mày gãy chân bên đường.
Quý công tử nghe hát câu lan. . .
Từng phân thân tha ngã của Lý U đều đang bị Ngục chủ khóa chặt, từng cái một mẫn diệt, lượn quanh một vòng lớn ở trong vũ trụ thời không này, cuối cùng không ngờ lại quay về chiến trường Uế Thổ.
“Lý U, ngươi biết chọn chỗ thật đấy.”
Ngục chủ nhíu chặt lông mày, hắn ta cảm giác được dấu vết dòng ý thức của Lý U đang di chuyển, hướng về đầu nguồn chiến trường Uế Thổ, trong một cái khe thời không to lớn.
Không thể không nói, Lý U rất là láu cá, trốn đến một khu vực hắn ta không muốn tới đó nhất.
Cường độ lối đi thời không nơi đây không cao, không thể gánh chịu cường giả hàng ngũ thập nhất cảnh, nếu cưỡng ép bước vào, sợ rằng sẽ xuất hiện hậu quả không tốt, thậm chí vào lúc hai bên thời không xé rách sẽ ảnh hưởng đến an nguy của hắn ta.
“Hừ! Tự cho là làm như thế có thể kê cao gối mà ngủ hay sao? Ngươi cũng coi thường ta quá!”
So với việc có thể gặp gặp nguy hiểm, rõ ràng giá trị truyền thừa vô thượng cao hơn, đáng giá để hắn ta mạo hiểm.
Hắn ta không hề do dự quá nhiều, Ngục chủ sớm đã gấp không chờ nổi, bước mấy bước ra đã xâm nhập vào trong cái khe thời không, khí tức khủng bố khuấy động lan tràn, ven đường có gặp mấy tên bia đỡ đạn Tai họa đen tối, tất cả đều mẫn diệt.
Răng rắc --
Lối đi thời không mênh mông mơ hồ vặn vẹo, tiêu tán dòng thời gian loạn lạc, ngay khi Ngục chủ giáng lâm, nơi này chấn động kịch liệt, sụp ra vô số vết rạn to lớn đen nhánh, từng vệt lưu quang hư ảo bắn ra từ trong khe hở.
“Hừ!!”
Ngục chủ thấp giọng kêu rên, thân thể bị lưu quang bay vụt qua, trên cơ thể im hơi lặng tiếng xuất hiện dày đặc vết thương, đâm thẳng tới chỗ sâu trong phế phủ, ngay cả nguyên điểm tồn tại cũng không thể tránh khỏi bị những thứ quỷ dị này làm hại.
“Giết –"
Một bóng dáng dùng huyết viêm che kín thân thể, nhảy lên xuất hiện trong thời không vặn vẹo, giơ cao đại kích, bổ thẳng vào ấn đường Ngục chủ, khuấy động bắn ra pháo hoa sáng chói.
“Lý U, ngươi hoàn toàn không hiểu sự mạnh mẽ của thập nhất cảnh, cho dù là trong môi trường ác liệt như thế này, ngươi cũng chẳng thể làm tổn thương ta mảy may đâu!”
Thân hình cao lớn của Ngục chủ bị máu tươi nhuộm dần, một kích toàn lực của Lý U với hắn ta cũng chỉ là trò gãi ngứa mà thôi, điều hắn ta kiêng kỵ chính là biến hóa vào lúc này của lối đi thời không.
Răng rắc!
“Hừ, hình như vận may của ta không tốt lắm, lối đi thời không có xu thế tiến giai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận