Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 74: Đấu thú

Bạch Đông Lâm rút tay ra, trong tay hắn là một khối kim loại màu xanh nhạt. Bạch Đông Lâm không biết nó là gì, chắc là một vật liệu rất quý. “Khá lắm!”
Hắn mỉm cười nhét khối kim loại này vào nhẫn Tu Di, sau đó tiếp tục rút thưởng. Lúc này, vận may của Bạch Đông Lâm không được tốt lắm, hắn rút được một viên Lôi Châu. Chỉ trong nháy mắt, hắn bị sấm sét đánh cho nát bét. Sau khi sống lại, Bạch Đông Lâm lại tiếp tục rút thưởng. Tay của hắn hành động nhanh hơn để tránh lãng phí thời gian.
Không phải lần nào Bạch Đông Lâm bị công kích ngẫu nhiên cũng chết ngay. Có một số độc dược không thể khiến hắn chết ngay lập tức, trái lại còn giúp Bạch Đông Lâm nhận được khá nhiều năng lượng cường hóa.
Sau năm trăm lần, hắn phát hiện số lần rút thưởng càng nhiều thì tỷ lệ thưởng – phạt càng tới gần 1:1. Trong nhẫn Tu Di của Bạch Đông Lâm có những hơn hai trăm món vật phẩm giá trị xa xỉ. Khi hắn tiếp tục đưa cái tay tội ác vào trong rương thì tình huống bất ngờ xảy ra. Miệng của cái rương bằng đồng thau đột nhiên khép lại.
“Không phải chứ? Keo kiệt như vậy à? Có phải không chơi được nữa không?” Bạch Đông Lâm cau mày nói với giọng khó chịu.
‘Không chơi được tới bến thì đừng có mở sòng bạc. Đúng là mất mặt!’
“Có phải không chơi nổi nữa không?”
Hắn sử dụng Thất Thương quyền phổ, dùng toàn lực nện mạnh vào cái rương bằng đồng thau một cái. Cái rương bị đập một cú mạnh như vậy nhưng lại chẳng nhúc nhích chút nào, cũng chẳng có một vết tích nào cả. Ngay cả âm thanh bị đập trúng cũng như bị hút vào trong.
Bạch Đông Lâm lắc đầu chẳng làm gì được. Người ta chẳng chịu mềm cũng chẳng chịu cứng nên hắn chẳng tiện gây khó dễ. Bạch Đông Lâm bước chậm rãi về phía cung điện với vẻ không cam lòng, hy vọng có thể thấy miệng của cái rương kia mở ra một lần nữa.
Vào giây phút Bạch Đông Lâm tiến vào trong cung điện, miệng của cái rương bằng đồng thau lại đột nhiên xuất hiện. Lúc này, người tầm bảo ở trong rừng rậm cũng lục tục xuất hiện. Tuy số lượng tử thương khá nhiều nhưng thắng ở số lượng đông, thật ra vẫn còn rất nhiều người.
Bên trong cung điện khổng lồ, Bạch Đông Lâm cảm thấy trước mắt lóe sáng một cái. Lúc hắn phản ứng lại thì bản thân đã ở trong một trường đấu thú cực lớn. Bạch Đông Lâm nhìn xung quanh thì phát hiện bản thân đang đứng trên khán đài. Mi Hồng Anh, lão đầu và những tu sĩ vào trước đang ở gần đó. Những tu sĩ kia thiếu mất vài người, chẳng biết họ đã đi đâu.
“Ha ha! Chào mọi người. Tình huống lúc này là thế nào vậy?”
Mọi người vốn đang chăm chú nhìn vào trường đấu thú nghe vậy thì đều sửng sốt, giọng nói này quen thật…
“Không ngờ ngươi vẫn chưa chết!”
Đôi mắt quyến rũ của Mi Hồng Anh trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên. Nó thể hiện rõ rằng nàng ta cực kỳ khiếp sợ khi thấy Bạch Đông Lâm chết rồi còn sống lại. Trong lòng Mi Hồng Anh như nổi lên sóng to gió lớn. Nàng ta chắc chắn lúc đó Bạch Đông Lâm đã chết rồi, khí tức linh hồn đã biến mất nên huyết khế tự động được giải trừ. Mi Hồng Anh là người nắm giữ huyết khế nên tuyệt đối sẽ không cảm ứng sai.
Nhưng người sinh long hoạt hổ trước mặt này là thế nào? Chẳng lẽ là một cặp sinh đôi ư?
Mi Hồng Anh nhìn Bạch Đông Lâm một cái thật sâu, sau đó chậm rãi nói: “Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngươi. Người ta nói sức sống của những kẻ thể tu như các ngươi rất ngoan cường, là tiểu cường chẳng thể đánh chết được. Quả nhiên là danh xứng với thực!”
Bạch Đông Lâm mỉm cười, không giải thích nhiều. Thể xác của hắn đã vượt qua cực hạn của thân thể con người nên bị hiểu lầm thành thể tu cũng hết sức bình thường. Trước mắt, Bạch Đông Lâm chỉ thiếu công pháp tu luyện của thể tu mà thôi. Đợi hắn vào được tông môn, với nền tảng thân thể hiện tại của mình, Bạch Đông Lâm hoàn toàn có thể một bước lên trời.
“Mi cô nương, tới đây chúng ta cũng không cần phải thù hằn lẫn nhau làm gì. Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có thâm thù đại hận. Nói không chừng, tại hạ còn phải cảm ơn cô nương đã mang tới lần kỳ ngộ này.”
“Nơi này hung hiểm như vậy, cô nương hãy nói cho ta biết một chút đi. Nói không chừng, chúng ta còn có thể trợ giúp lẫn nhau… Cô nương thấy có được không?”
Đương nhiên những lời này là giả dối. Mặt ngoài, Bạch Đông Lâm cười hì hì nhưng trong lòng thì đã nghĩ xong khi có cơ hội phải xử người nữ tử độc ác này như thế nào rồi. Nếu không phải hắn có thân thể Bất Diệt Bất Tử thì đã bị người nữ tử này hại chết rồi. Đây chính là mối thù giết chết bản thân.
Mi Hồng Anh nghe vậy thì che miệng cười ha hả: “Ha ha, Bạch công tử đúng là lòng dạ rộng rãi. Ta cảm động quá! Đợi chúng ta ra khỏi Sa Hải Tuyệt Cung, ta nhất định sẽ nâng cốc chúc mừng với Bạch công tử, giao lưu thân mật một phen.”
‘Ha Ha cái con khỉ!’
Bạn cần đăng nhập để bình luận