Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 662: Nhanh như vậy đã xong rồi

Kìm nén cảm xúc, thân ảnh di chuyển lên hư không, Bạch Đông Lâm cứng rắn lặn thẳng xuống bên trong quả cầu linh dịch. Có vẻ như trung tâm quả cầu xuất hiện một lỗ đen, sau vài nhịp thở lại bị hắn nuốt chửng vào trong. Khi Bạch Đông Lâm không ngừng di chuyển, tất cả linh dịch lơ lửng trong hư không đều bị nuốt vào Vĩnh Hằng Quang Giới.
“Một quả cầu là một triệu hình vuông, và có tổng cộng sáu mươi tám quả cầu. Ngoại trừ tám quả cầu là huyền cấp linh dịch, thì những cái còn lại đều là hoàng cấp linh dịch.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, nhưng cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên, linh dịch còn quý hơn so với linh thạch, số lượng ít hơn cũng là chuyện bình thường.
Về phần đẳng cấp cao hơn của thiên địa linh dịch, là tài nguyên quý hiếm được cường giả dùng để phục sinh về sau, khôi phục thần thể vốn có, hiển nhiên sẽ không cất giữ trong kho Bảo khố này.
“Không biết người nữ tử ngốc kia có tìm được chưa…”
Theo quan điểm của Bạch Đông Lâm, nếu các cường giả ở Bích Du cung không phải là kẻ ngốc, chứng cứ thông đồng với dị tộc quan trọng như vậy chắc chắn sẽ luôn mang theo bên mình, làm sao có thể ném tới kho Bảo khố này.
Chính vì vậy hắn mới nói, đại tiểu thư của Tra xét tư này quả là nghiệp dư và thơ ngây, nhưng Bích Du cung địa vị cao cũng không phải yêu tộc cường đại, chỉ có thiếu cung chủ Minh Tuế mới là người đột phá, ngoài ra nàng ta cũng không còn cách nào khác.
Sức mạnh không phải là thứ mà nàng ta có thể khiêu khích, ngay cả khi có một thứ kỳ vật như viên giới tử linh châu này
Bạch Đông Lâm đáp xuống hư không, đi về hướng nơi Minh Tuế đang đứng, bất cứ nơi nào hắn ta đi qua, ánh sáng trắng tuôn ra như nước, và tất cả các loại bảo vật kỳ lạ đều bị nuốt vào trong Vĩnh Hằng Quang Giới
Ngay cả linh khí hội tụ thành vũng trên mặt đất cũng không bỏ qua, có thể nói những nơi mà hắn đi qua, không còn một ngọn cỏ!
Chỗ sâu trong Bảo khố, từng tấm bạch ngọc điêu khắc thành ngọc tọa liên miên bất tuyệt, mỗi một ngọc tọa phía trên đều đặt một kiện bảo vật thần quang dị sắc.
Xung quanh ngọc tọa có tầng tầng lớp lớp trận pháp cấm chế bao phủ, mỗi một ngọc tọa đều tồn tại đơn lẻ, muốn lấy bảo vật bên trong ra thì chỉ có thể giải từng ải một.
Minh Tuế trong tay cầm một lệnh bài, đem lệnh bài cắm vào phía trên trận pháp phòng ngự, luồng ánh sáng lập tức hóa thành vụn ánh sáng phiêu tán, một bảo đao có thần hỏa quấn quanh được lấy ra, Minh Tuế cầm lấy đưa ra trước mắt cẩn thận xem xét.
“Không phải cái này!”
Một giọng nữ vang lên từ làn không khí mỏng manh, Minh Tuế lập tức ném thanh bảo vật cấp linh khí xuống đất như ném rác, đi tới ngọc tọa bên cạnh, phía sau hắn có đủ loại bảo vật, không ít hơn trăm cái.
Bạch Đông Lâm dừng một chút, nhìn bảo vật bị ném tùy tiện trên đất, người nữ tử này thật đúng là thật thà, một viên linh thạch cũng không lấy, quả nhiên là tiểu thư con nhà giàu, không thèm để ý đến những thứ thô tục này.
Bạch quang lan tỏa, thu hết bảo vật rải rác, ngoại trừ những bảo vật có trận pháp bảo hộ tất cả tài nguyên tu luyện còn lại đều bị hắn vét sạch.
Bóng người chuyển động, xuất hiện sau lưng Minh Tuế, chậm rãi nói:
“Ta cảm thấy ngươi vẫn là đừng ôm hi vọng quá lớn. Cường giả ở Bích Du cung không phải là những tên ngốc.”
“Hừ hừ! Ta mặc kệ, ta nhất định sẽ giải quyết vụ này vạch trần lòng tham của Bích Du Cung!”
“Keo kiệt, ngươi khá nhanh, nhanh như vậy xong rồi.”
Giọng điệu của người nữ tử đeo mặt nạ rất kinh ngạc, cất giữ một lượng lớn pháp bảo trữ vật như vậy thì không sao, nhưng tốc độ thu thập có chút khoa trương. Các tu sĩ khi dùng pháp bảo trữ vật cần phải dùng cả thần hồn ý niệm để thi triển, nhưng sẽ không được thuận tiện như Bạch Đông Lâm, chỉ cần sử dụng Vĩnh hằng Quang Giới là có thể nuốt chửng hết thảy.
“Đối với tài nguyên tu luyện, ta vẫn luôn rất nhanh.”
Bạch Đông Lâm cười nhẹ, mục đích chuyến đi của hắn đã đạt được, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui qua không gian thấp duy, thu được lợi ích lớn vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng.
Ầm ầm!
Tuyến phòng ngự trước mặt Minh Tuế khẽ run lên, lệnh bài cắm vào cũng bị chấn động mà rơi xuống, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Đã đạt tới cực hạn. Với quyền hạn của mình, mỗi lần chỉ có thể được hai trăm bảo vật trên ngọc tọa.”
Minh Tuế nói chậm và giải thích với một giọng điệu bình tĩnh.
“Trận pháp cấm chế bên trên những ngọc tọa này kết nối ở hạch tâm của đại trận, và mỗi trận pháp đều khác nhau, cưỡng ép bài trừ, sẽ có khả năng kinh động Cảnh Giới trận pháp.”
“Ngươi còn muốn tiếp tục không??”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, những trận pháp này đều có được lực trường kỳ dị, muốn vượt qua không gian trận pháp để lấy bảo vật ra là không thể thực hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận