Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 819: Càn Khôn Đại Na Di Thần phù

Mộ Dung Trùng Tiêu dần thu nụ cười lại, thẳng lưng lên, đôi mi rủ xuống, như bậc đế vương cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xuống Bạch Đông Lâm. Làm gì đấy?
Ta ở đây là để đấu võ mồm với ngươi sao?
Bạch Đông Lâm lập tức mất đi hứng thú muốn nói thêm hai câu, bóng dáng như ảo ảnh, từ từ giơ bàn tay lên, đứng cách một khoảng rất xa, mạnh mẽ chưởng một cái về phía Mộ Dung Trùng Tiêu.
Bàn tay thông thường chẳng có gì cả, không có bất kỳ vầng sáng nào bao quanh, trống không và sạch sẽ, không gian nơi nó đi qua lập tức hóa thành hư vô.
“Không xong rồi!”
Trong lòng Mộ Dung Trùng Tiêu lạnh lẽo, bỗng cảm nhận được một cổ tử khí dày đặc bốc lên trong long, vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
Không đỡ nổi một chưởng này…
Nếu đỡ lấy thì nhất định sẽ chết!
“Hây!”
Mộ Dung Trùng Tiêu yên lặng gào thét, hai mắt đầy máu, huyết dịch kim quang được hào quang Thần Hi bao quanh chảy ra từ thất khiếu, vô số thần văn phức tạp hiện lên trên thân thể, đây là biểu hiện của dùng hết sức lực, cố gắng thôi thúc pháp tướng trong cơ thể.
“Tử Khí Đông Lai · Cửu Long Củng Vệ!”
“Ầm ——”
Chín cái đầu màu tím giống như rồng thật bay ra từ lồng ngực Mộ Dung Trùng Tiêu, sừng rồng râu rồng, từng miếng vảy rồng, bên trong mắt rồng như có lửa giận sục sôi, sinh động như thật, giống như sinh vật sống.
Tử Long bay thành vòng tròn, quấn lấy nhau, ở giữa hóa thành quang thuẫn dày dặn, bảo vệ chặt chẽ Mộ Dung Trùng Tiêu ở đằng sau.
Mộ Dung Trùng Tiêu bạo phát tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay, vốn giữa lúc động niệm có thể thôi thúc tiên thuật, lại bị hắn ta tăng nhanh tốc độ thêm mấy chục lần, cuối cùng cũng thi triển được chiêu thức phòng ngự mạnh nhất của hắn ta trước khi bàn tay của Bạch Đông Lâm đánh tới.
Nhưng lúc này trong lòng Mộ Dung Trùng Tiêu vẫn còn luồng tử khí dày đặc, lập tức hiểu ra vẫn chưa hết nguy hiểm, Cửu Long Củng Vệ Chi Thuật này chỉ có thể che chắn cho hắn ta trong chốc lát.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, dù đối phương có giãy giụa như thế nào thì hắn vẫn giữ tốc độ như cũ, cuối cùng bàn tay trống không cũng đánh tới.
“Răng rắc! Răng rắc!”
“Ầm!”
Ngay khoảnh khắc bàn tay và quang thuẫn chạm vào nhau, chín đầu Tử Long khổng lồ gào lên cùng lúc, sau đó dồn dập vỡ tan, hóa thành những chấm sáng màu tím rồi biến mất trong không gian.
“Phụt, phụt!”
Pháp tướng bị trọng thương, Mộ Dung Trùng Tiêu phun ra một mồm máu huyết kim quang chói mắt, bắn hết lên thuẫn bài màu đen mà hắn ta mới vừa cố tạo ra.
Trong chớp mắt, Mộ Dung Trùng Tiêu đã hiểu thấu tình hình, suy nghĩ ra một con đường sống duy nhất, ngay cả pháp tướng của bản thân bị trọng thương đến hộc máu cũng đều nằm trong kế hoạch, không hổ là thiên chi kiêu tử đứng thứ sáu mươi chín trong Tiềm Long bảng, không phải hư danh.
“Coong!”
Thuẫn bài đen nhánh rung lên dữ dội, bị thúc ép quá mức nên bước vào trạng thái thăng hoa nhất, uy lực tăng lên gấp đôi, nhưng sau đó minh văn ở bên trong bị phá hư, mờ đi không ít, phẩm chất hạ xuống không thể vãn hồi, nhưng lúc Mộ Dung Trùng Tiêu vì bảo toàn mạng sống nên không làm được nhiều hơn thế!
“Hắc Thuẫn – Cứu Rỗi!”
Cái hắc thuẫn này, một mặt là một loại thánh khí thượng phẩm, sau khi thăng hoa cực đại thì uy lực quả thực không tầm thường.
Hắc thuẫn được bao quanh bởi ánh sáng đen vô tận, biến hoá ra cao chục nghìn trượng, vô vàn minh văn của hắn lấp lánh ánh thần quang, khí tức dày đặc lan ra, vây kín trước mặt Mộ Dung Trùng Tiêu.
“Ầm!”
Một tiếng nổ ầm trời, vang vọng khắp thiên địa.
Hư không tan dần, làn sóng tàn dư của vụ nổ lan ra bốn phương tám hướng, lan đến màn sương trắng dày đặc thì cắn nuốt gần hết, vẻ mặt đám tu sĩ đứng cách mấy trăm nghìn trượng ở ngoài lập tức thay đổi, con thuyền nhỏ bị cơn chấn động tàn dư đập mạnh vào, lung lay muốn ngã.
“Răng rắc!”
Ánh sáng đen bên trên hắc thuẫn vỡ tan, nhìn như bản thể nguyên vẹn ở bên trong, minh văn tiêu biến không ít, dưới một chưởng với thần lực kinh hồn của Bạch Đông Lâm, chúng hóa thành một vệt sáng, trong giây lát đã bị đánh bay đến chân trời.
Hắc thuẫn lại che chắn được trong một cái chớp mắt.
Trong mắt Mộ Dung Trùng Tiêu lóe lên một tia vui vẻ, trong hai cái chớp mắt, hắn ta đã lấy ra một lá bùa thần quang rực rỡ, đồng thời bóp nát nó.
“Càn Khôn Đại Na Di Thần phù!”
Một không gian đen đặc xuất hiện, bao vây lấy Mộ Dung Trùng Tiêu, lập tức trốn vào hư không, biến mất không thấy nữa.
Này người, mạnh đến đáng sợ!
Khi Bạch Đông Lâm ra tay, trong lòng Mộ Dung Trùng Tiêu đã hiểu rồi, hắn ta ngàn lần không phải là đối thủ của hắn, nếu không trốn thì chắc chắn là phải chết!
Cũng chính trong nháy mắt ấy, hắn ta quyết định sẽ bỏ chạy, nhưng phải lấy Càn Khôn Đại Na Di Thần phù ra rồi bóp nát, ít nhất cũng cần thời gian hai cái chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận