Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1815 - Chư thiên nhất nguyên (1)

Thân hình Bạch Đông Lâm run rẩy, khí tức tăng vọt hơi tiêu tán ra một tia, uy nghiêm vô hình trong nháy mắt quét ngang khu vực vô biên, từ Vô Vô chi vực, cho tới vùng đất Quy Khư, vô tận sinh linh đều sinh lòng sợ hãi.
Cũng may mà ý thức đủ cường đại, cảm giác khó chịu khi lực lượng trở về chỉ kéo dài nhất thời. Hắn chậm rãi phun ra một hơi trọc khí, khí tức kích động đã bình phục.
“Ha ha, Vô Chung, đã lâu không gặp.”
Chí Ác thấp giọng lầm bầm, tầm mắt vượt qua thế giới Huyết Hải, gật đầu chào Đạo Vô Chung trong khí hải.
“A di đà phật!”
“Vô Chung, không hổ là độc thủ muôn đời của Duy Nhất Chân Giới, vẫn để cho ngươi giành trước một bước, dẫn đầu hiểu được pháp môn Chư Thiên Khai Bích.”
Chúng phân thân đều có vẻ mặt vi diệu, nhóm bọn họ bế quan ở chỗ sâu trong duy độ Bạch Ngọc Kinh chín triệu niên, cùng tham khảo ‘Dựng Thần Chú Ma chân kinh - Chư Thiên Khai Bích thiên’, nhưng cứ bị khựng lại ở một bước cuối cùng.
Không nghĩ tới Đạo Vô Chung vừa trở về, dưới ký ức đồng bộ, một cách tự nhiên lắp vào một khối thiếu sót cuối cùng.
“Chí Thiện, ngươi quá khen rồi.”
Đạo Vô Chung khẽ lắc đầu, công lao này hắn ta cũng không dám thừa nhận.
“Là bản tôn chỉ ra cho ta con đường phía trước, mọi thứ đều nằm trong tay hắn, từ đó khiến cho ta trở thành khâu mấu chốt nhất...”
“Thôi đừng bần nữa.” Bạch Đông Lâm mở miệng cắt lời mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Các ngươi đều là bản thân ta, tấm lòng tương thông, khiến cho ta cứ như là thích tự khen bản thân lắm vậy.”
“Vô Chung, chuẩn bị bắt đầu đi!”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, vạn sự đã chuẩn bị, chư thiên mở ra ngay hôm nay, thực lực của Đạo Vô Chung mạnh mẽ nhất, khiến hắn ta làm người mở đường là thích hợp nhất, một khi thành công ngay lần đầu tiên thì sau đó sẽ đơn giản hơn.
“Được!”
Hai mắt Đạo Vô Chung híp lại, trầm tâm tĩnh thần, trở nên không chút gợn sóng, các phân thân khác cũng ánh mắt trịnh trọng, hết sức chăm chú, không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
“Chư thiên mở ra, gặp phải cái gì dị tượng, bây giờ còn hoàn toàn không biết gì cả.”
“Phương chư thiên này bị 'Chiến' che đậy, ngăn cách tất cả, đến cả tầm mắt của người siêu thoát cũng không thể phóng đến tận đây, không thể nghi ngờ là chỗ an toàn nhất rồi.”
Thân hình Bạch Đông Lâm như ảo giác, trong khi nói chuyện bước ra một bước, đã đi tới bên ngoài Duy Nhất Chân Giới. Hắn quay đầu lại nhìn ra xa, chân giới vẫn còn đang không ngừng cắn nuốt sức mạnh thứ nguyên bất cứ lúc nào, làm chúng sinh ở trong giới tạo ra tài nguyên dùng mãi không hết.
Lần thứ hai bước ra một bước, vượt qua khoảng cách vô biên, đi tới phần cuối của chư thiên này - Vô Vô chi vực. Tương tự với Không Vô chi vực, vạn vật vạn pháp đều không tồn tại, đến cả một tia một luồng sức mạnh thứ nguyên cũng không có.
Hắn tùy ý ngồi xếp bằng, kháp quyết nhắm mắt, ý thức đã chìm vào trong thế giới khí hải.
Khí hải, cũng gọi là dưới đan điền, là nhân khiếu trong tam đại chủ khiếu Thiên Địa Nhân.
“Vô Chung, ngươi là 'Nhân đạo' do Vô Vi hóa ra, hôm nay tọa trấn chư thiên nhân khiếu, hợp tình hợp lý.”
Đại Đạo Vô Vi, Thiên Đạo Vô Vi ở một bên nhìn nhau, lập tức thân hình nhoáng lên, lùi ra khỏi khí hải.
Trong mỗi một chư thiên có một phân thân tha ngã dung nhập vào ý chí chư thiên là đủ rồi.
Nhờ vào “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” và “Quá Khứ Hiện Tại Vị Lai Tam Thế Phật” tu hành trước đây, sau khi Bạch Đông Lâm mở ra toàn bộ chư thiên thì vẫn còn lại bốn phân thân tha ngã đời thứ nhất.
“Vô Chung, một lát nữa ta sẽ tiếp quản thân thể của ngươi, cũng gia trì tất cả lực lượng lên đó, ngươi chỉ cần bổ sung một bước mấu chốt nhất phút cuối cùng -- tha hóa chư thiên!”
“Ha ha, tất cả đều ở tâm ta, bản tôn, động thủ đi.”
Ánh mắt Đạo Vô Chung thanh minh, chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra lần nữa, khí tức đã hoàn toàn thay đổi, bị Bạch Đông Lâm thay thế được.
Bạch Đông Lâm khẽ động ý niệm, sức mạnh to lớn vô ngần trong cơ thể lưu chuyển cuộn trào mãnh liệt, trong nháy mắt gia nhập vào cơ thể lúc nào, ánh mắt xán lạn, nhìn quét xung quanh.
Rầm rầm --
Ầm ầm!!
Đây là dáng dấp bản nguyên nhất của thế giới linh khiếu vô hạn, vô biên vô hạn, không có trên dưới, trong tầm mắt toàn là khí hỗn độn ngưng thực như chất lỏng, ý chí cảm giác hết sức kéo dài cũng không dò xét được giới hạn của đại dương hỗn độn.
Theo ý niệm phát động, thế giới hỗn độn yên lặng trong ngày thường giống như đã nhận ra tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, không tự chủ được xôn xao gầm hét lên, khí thế rộng lớn rộng rãi mênh mông, bàng bạc vô lượng.
“Hỗn độn, có thể mở ra đại thiên, thời không hỗn độn vô hạn có thể mở ra chư thiên vạn giới!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận