Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 170: Kẻ địch chưa biết

“Xem ra tu sĩ bên phía Liên Minh Cổ Giới đã điều động xong rồi. Đáng tiếc, mối làm ăn này về sau không làm được nữa rồi.” Bạch Đông Lâm im lặng, lá gan hai tên này đúng là to như bánh xe bò. Mỏ linh thạch chính là điểm chí mạng của tông môn, các ngươi điểm vào tử huyệt của người ta, người ta có thể không liều mạng với các ngươi được chắc?
Thiên địa tuy rộng lớn nhưng mỏ linh thạch lại cực kỳ hiếm có. Chúng đều do các thế lực tu luyện khác nhau chiếm giữ, hoặc đào linh thạch, hoặc thành lập tông môn. Đào mỏ linh thạch có khi còn nghiêm trọng hơn đào mộ tổ tiên của người ta nữa kìa!
Tuy rất ngạc nhiên vì hai người có vẻ khá trung thực mà lại làm ra chuyện đào tường khoét vách nhưng thật ra cũng chẳng tính là gì, nếu đổi lại là Bạch Đông Lâm thì có cơ hội cũng sẽ đào ngay và luôn. Ai bảo hắn nghèo rớt, thiếu thốn tài nguyên tu luyện trầm trọng cơ chứ.
Bạch Đông Lâm lẩm bẩm rồi hỏi sang chuyện khác:
“Không dối gạt hai vị, Bạch mỗ vẫn luôn bị vây nhốt trong hiểm địa, mãi tới vừa nãy mới trốn thoát được. Không biết bây giờ tình hình ở Cổ Giới thế nào rồi?”
Vẻ mặt tên mập Bàng Diêu rất chi là đau khổ, đập mạnh xuống đất, nói:
“Haizz, một lời khó nói hết. Hiện tại Cổ Giới đã loạn thành một nùi rồi. Không chỉ có Liên Minh Cổ Giới mà gần đây còn có một thế lực rất thần bí đã xuất hiện. Bọn chúng đi khắp nơi bắt giết tu sĩ Càn Nguyên giới. tình cảnh của chúng ta rất khó khăn.”
“Đúng là chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh!”
“Bà nội nó chứ, lão Bàng ta trước giờ chưa từng phải chịu uất ức như vậy đâu. Ban đầu chúng ta vốn tập hợp được một số đạo hữu nhưng sau gặp phải vài lần vây bắt thì bị tách ra, chỉ còn lại ta và tiểu hòa thượng Minh Tịnh…”
“A Di Đà Phật!”
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, vẻ mặt đau buồn. Rõ ràng là cũng không ít đồng môn của hắn đã chết thảm trong các cuộc vây giết.
Tông môn của bọn họ đều là số một số hai ở Càn Nguyên giới nên chưa từng phải chịu cảnh tội nghiệp như vậy. Tuy trước khi lên đường các tiền bối trong tông môn đã nhắc nhở Cổ Giới nguy hiểm nhưng không ngờ lại thảm đến vậy!
Nói thì hay lắm, tìm kiếm vận may cơ duyên này kia. Nhưng dù có đào được một ít đồ tốt thì suýt nữa cũng rước họa vào thân, mạng nhỏ tí nữa là treo luôn. Tìm vận may rắm chó gì chứ, nhất thời cả hai người đều có chút nản lòng thoái chí.
Thông qua trao đổi với hai người, Bạch Đông Lâm đã hiểu sơ sơ những chuyện xảy ra trong mấy tháng qua. Hiện tại họ đang ở Thương Nguyệt châu, Tù Nam vương triều.
Cổ Giới được chia thành một trăm lẻ tám Châu, mười tuyệt vực và bốn hoang địa. Phạm vi của mỗi châu, vực hay địa thì đều không thua kém gì các đại vực ở Càn Nguyên giới, đúng là một thế giới cực kỳ khổng lồ!
Trong một thế giới khổng lồ như vậy mà chỉ có mấy trăm vạn đệ tử Càn Nguyên giới thì thật sự chẳng đáng kể gì. Bình thường Liên Minh Cổ Giới có thể mò kim đáy bể bắt giết thì thôi, dù sao thì người ta cũng là dân bản địa người đông thế mạnh, nhưng còn một thế lực khác thì là chuyện gì xảy ra chứ?
Từ trong lời kể của hai người kia thì có thể cảm nhận được thế lực này không hề yếu kém hơn Liên Minh Cổ Giới.
“Tiếp theo hai vị có tính toán gì không?”
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt Bàng Diêu nghiêm nghị nói:
“Bạch huynh, ta cùng tiểu hòa thượng đang định đến bên cạnh Phi Vũ đế quốc, đạo hữu bên kia truyền tới một tin có liên quan đến “Thương!”
Khục khục!
Bạch Đông Lâm nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Nếu là người khác thì có khi còn nửa tin nửa ngờ chứ hắn thì biết được tin tức từ Táng vực, “Thương” căn bản là không thể xuất hiện trên đời!
Ngay cả những lão quái vật kia mà còn phải thực hiện cái gọi là “Kế hoạch Vĩnh Dạ” để có cơ hội lấy được “Thương” thì những tu sĩ nho nhỏ này dựa vào cái gì chứ? Dù chỉ một vài manh mối thì cũng không thể nào.
Chắc chắn cao tầng Càn Nguyên giới hoặc một số cao tầng đã biết tình hình trong Cổ Giới nhưng vẫn dựng cờ hiệu tìm vận may để phái bọn họ đến đây tìm chết. Không cần biết ý định của đám cao tầng kia là gì, dù sao thì Bạch Đông Lâm hắn cũng không thèm tin mấy chuyện ma quỷ mà bọn họ nói nữa.
“Bàng huynh và cả tiểu sư phụ Minh Tịnh nữa, không phải Bạch mỗ cố ý nói điều không may nhưng tin tức của các ngươi chắc chắn là giả rồi. Cho các ngươi một lời khuyên, đừng đánh chủ ý lên ‘Thương’ nữa. Đó thật sự không phải thứ mà chúng ta có thể dòm ngó đâu. Còn mấy thứ gọi là tin tức này chẳng qua chỉ là một kế sách để dụ địch mà thôi.”
Hai người nhìn nhau, từ giọng điệu của Bạch Đông Lâm có thể nghe ra hàm ý khẳng định trong đó. Tuy bọn họ chỉ ôm hy vọng 1 phần vạn nhưng cũng không dám nói chắc như đinh đóng cột giống Bạch Đông Lâm, có vẻ như Bạch huynh này đã biết được chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận