Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1189: Người phá tường

“Tất nhiên, ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của các ngươi, chúng ta đều thuộc về phe phá tường...”
“Nói cẩn thận!”
“Ha ha ha, yên tâm, ánh mắt của hắn vẫn chưa nhìn thấy nơi này. Trấn Ma thần điện, so với nhận thức của các ngươi còn tuyệt vời hơn, nó là tạo vật vĩ đại nhất!”
Bảy vị Khí Linh nghe vậy không khỏi nhìn nhau, bọn họ đã sinh sống vô số năm ở Trấn Ma thần điện, người ngoài như Lưu Lãng Đế có vẻ còn hiểu rõ thần điện hơn bọn họ. Nhưng Lưu Lãng Đế cũng không giống nói dối, từ việc hắn ta có thể dùng thủ đoạn không biết kiểm soát hạch tâm thần điện thì có thể thấy.
“Lưu Lãng Đế, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng có thể nói cho chúng ta biết ngươi thúc dục thần điện đến tột cùng là muốn đi làm cái gì chứ?”
Lưu Lãng Đế im lặng một lúc, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phương xa, giống như đã nhìn đến Vực Sâu Vô Tận.
“Có người cần ta giúp đỡ, nàng là một người phá tường!”
“Cái gì!?”
Bảy Khí Linh đột ngột đứng dậy, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
“Chờ đợi năm tháng vô tận, cuối cùng, cuối cùng có người phá tường xuất hiện sao?”
“Ha ha, đúng vậy, nàng là một người mở đường vô cùng vĩ đại.”
Trong mắt Lưu Lãng Đế tràn đầy khâm phục, tuy rằng hiện tại hắn ta cũng là người phá tường, nhưng con đường đi hoàn toàn khác với nàng.
Hắn ta sở dĩ có thể thành công hoàn toàn dựa vào “Vô Linh chi hồn” bẩm sinh của mình, chẳng qua là vứt bỏ nguyên thân thần hồn mà thôi, mà con đường nàng tìm kiếm còn khó khăn gấp vô số lần!
“Vậy còn chờ gì nữa! Nhanh lên! Mũi những tên chó Linh nô kia rất nhạy, chúng tuyệt đối không cho phép người phá tường bị hãm hại!”
Ngân Đồng nhảy dựng lên, vẻ mặt vô cùng kích động, hai tay khẽ run, bởi vì hắn biết rõ việc mình làm sẽ vĩ đại và thiêng liêng đến cỡ nào.
“Yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện...”
...
Răng rắc! Răng rắc!
Vô số chấm đen bám vào bức tường bên ngoài kim tự tháp ánh sáng, điên cuồng cắn nuốt gặm nhấm, những chấm đen này đều là phân tử nước do các hạt u ám tạo thành, rất nhiều nút cột sáng đều đã bị phá hủy.
Kim tự tháp ánh sáng dần dần không chịu nổi gánh nặng, chỉ có thể phun ra Kiếp Diệt thần quang, bức tường bên ngoài vô cùng cứng rắn cũng bắt đầu nứt ra.
“Cút ngay cho ta!”
Ầm ầm!
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm dữ tợn khác thường, nàng đứng ở đỉnh kim tự tháp, hơi thở vô cùng hung ác. Cả người nàng rực cháy ngọn lửa màu xám bạc, giống như ngọn đuốc hình người khổng lồ, chiếu sáng toàn bộ không gian tối đen.
“Giết!”
Gungnir rơi xuống như mưa, đâm xuống hàng tỷ lần trong nháy mắt, rất nhiều phân tử nước bị phá hủy, những con quái vật lông xanh rậm rạp nhào tới cũng bị đánh nát.
Lúc này bình nguyên Vạn Uyên đã bị hủy diệt hoàn toàn, mọi thứ đều bị đánh tan thành hư vô từ cấp độ hạt, hư không cũng bị bốc hơi hầu như không còn.
Trong không gian hư vô trải dài mấy ngàn năm ánh sáng, chỉ còn lại kim tự tháp ánh sáng mờ mịt ở trung tâm, không dưới mười triệu con quái vật lông xanh rải rác khắp nơi.
“Ny Ny, ngươi trốn trong đó sinh con sao? Chỉ là một thai một trăm lẻ tám đứa, đã lâu như vậy rồi ngươi nên đi ra ngoài đi!”
Bạch Đông Lâm mắt nhìn tám hướng, ý chí chân thật bao phủ tất cả, nhìn số lượng quái vật lông xanh lại tăng vọt, lông mày không khỏi run lên.
...
Tầng thứ mười lăm triệu của Vực Sâu Vô Tận.
“Nói, không nói! Nói, không nói!”
Ầm ầm!
Quân chủ Vực Sâu Lupusio, một cơ thể quỷ dữ tợn trải dài gần mười năm ánh sáng, bị Tiên Thiên Thái Cực Đồ trói chặt, muốn tự diệt cũng không làm được. Một nhóm lão tổ Nhân tộc cầm cổ khí trong tay, một tiếng nổ lớn vang lên.
“A a a!”
Đủ loại xiềng xích thẳng tắp xuyên qua Lupusio. Đây là tra tấn thống khổ không cách nào che giấu, vô cùng chân thật và tàn khốc.
“Ta nói bà ngoại ngươi! Ta trác*! Lão tử nói không biết! Không biết! Trấn Ma thần điện cái gì! Không liên quan đến ta!”
*Trác: giống như Fuck
“Cho lão tử chết thống khoái đi! Trác!”
Hai mươi lão tổ Nhân tộc nhìn nhau, không ngờ xương cốt của Lupusio lại cứng như vậy. Trong lúc đóng băng, hắn đã bị bọn họ tra tấn hàng trăm nghìn năm, nhưng vẫn không nói một chữ.
“Hừ! Lão tử cũng không tin không cạy được miệng ngươi!”
Vẻ mặt Huyết Đồ hờ hững, lấy ra một quả cầu ánh sáng méo mó màu đỏ tươi, ném vào trong cơ thể Lupusio.
Thần hồn bị ý chí Vực Sâu ngấm dần không thể đọc được ký ức, bằng không làm sao cần phiền phức như vậy, hiện giờ cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp nguyên thủy cổ xưa này.
“Tôi trác! Cái quái gì thế này!? A!”
Tiếng kêu thê thảm bị đóng băng vĩnh viễn trong thời gian.
Tầng thứ mười lăm triệu của Vực Sâu Vô Tận, thời gian bên trong bị đóng băng.
“Trở về!”
Vút...
Vẻ mặt Hư U đạo chủ u ám đưa tay một chiêu Tiên Thiên Thái Cực Đồ hóa thành hai con cá đen trắng trong nháy mắt trở lại lòng bàn tay, âm dương quay vòng, thật giả thay đổi khó lường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận