Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 711: Hôm nay ta phá quan

Huyết dịch rơi xuống nước biển, nước biển chu vi vạn trượng bên trong lập tức bốc cháy hừng hực. “Sao có thể được? Trong tình báo thì ngươi của mấy năm trước vẫn là một thể tu Thần Thông Cảnh, tuy bản lĩnh có kỳ lạ, nhưng sao ngươi có thể có sức mạnh khủng khiếp như vậy!”
Trong mắt hỏa điểu lộ ra sự kinh hãi. Phải biết rằng vốn dĩ hắn ta đã gần như đột phá Thần Nguyên Cảnh đại viên mãn, huống chi tình huống lúc này của hắn ta đặc thù, nằm trong trạng thái phá vị phá.
Bản lĩnh mạnh hơn so với việc nghiền nát yêu đan, bộc phát bình thường thì mạnh hơn mấy phần!
Vậy mà hắn ta toàn lực sử dụng khí bản mệnh lại không gánh nổi một quyền của đối phương, thật sự là khiến hắn ta không tin nổi.
“Không gì không thể, chít chít vặn vẹo. Muốn kéo dài thời gian à?”
“Ngươi khinh ta là thằng ngu sao?”
Còn chưa dứt lời, phút chốc Bạch Đông Lâm đã xuất hiện trước mặt hỏa điểu, hai mắt thờ ơ tột cùng.
“Chết đi!”
Ngoại thân mơ hồ hiện lên ánh lửa, trong quả đấm rực đỏ lại xuất hiện một tầng ánh đen ám giới. Tốc độ sức mạnh Bạch Đông Lâm lần nữa tăng vọt, hỏa điểu mà tốc độ ban đầu cũng thuộc loại mạnh mẽ lại căn bản không tập trung được vào bóng dáng Bạch Đông Lâm!
Hắn thật sự quá nhanh!
Trong mắt hỏa điểu lộ ra sự tuyệt vọng. Trong phút chốc, thân thể to lớn bị quyền ảnh đầy trời bao trùm, cứ tấc này đến tấc khác, nghiền nát, từ việc bị hủy diệt ở cấp độ hạt nhỏ, hắn chắc hoả điểu đã bị một vệt đen thôn phệ hầu như không còn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể hỏa điểu kéo theo mảng lớn hư không cùng biến mất, bị diệt sạch.
“Ha ha, ngươi nghĩ ta là nhân vật phản diện sao? Ta sẽ cho ngươi cơ hội lật ngược à? Ngu xuẩn!”
Bạch Đông Lâm cười lạnh một tiếng, thân hình thu nhỏ lại. Hắn mở thế giới thấp duy ra, cất bước bước vào trong đó, biến mất.
Từ lúc hỏa điểu nhìn thấy khuôn mặt hắn đến khi hắn trốn vào trong thế giới thấp duy chỉ tốn có ba lần thở.
Hắn có thể chắc chắn rằng cường giả đại năng Dực Thần cung sẽ chạy tới ngay khi chân trước hắn vừa đi.
Nếu như bình thường, hắn còn có thể dạo chơi một lúc, sở dĩ hiện tại vội vã thế này hoàn toàn là vì chiếc nhẫn may mắn. Tuy hiện tại hắn thu nhận giá trị may mắn, nhưng tất cả kết quả đều sẽ nghiêng phần mặt xui xẻo nhất về phía hắn!
“Thiên La!”
“Chủ nhân, ngài có gì dặn dò?”
Quang cầu to lớn lơ lửng giữa hư không, ánh sáng dịu dàng, giọng điệu hiền hậu.
Bạch Đông Lâm cười dịu dàng, ánh hồng lóe lên toàn thân, trường bào nát vụn trở lại mới toanh, tóc tai bết bát cũng trở về nguyên dạng, vẫn là dáng vẻ nho nhã, hiền hòa kia.
“Tìm ra cho ta một ít tu sĩ, hoặc là thế lực tội ác tày trời.”
“Hôm nay ta phá quan, muốn giải quyết một ít chó chết để trợ hứng, tiện thể bổ sung cho số mệnh đáng thương của ta một cái…”
Hắn nói một tràng, hai mắt híp lại, bên trong thấp thoáng vẻ ngờ vực, hệt như đang hỏi ‘Thiên La, ngươi hiểu không?’
“Sưu tầm, sàng lọc, phong tỏa mục tiêu…”
Trong thông đạo địa huyệt đen ngòm, sâu thẳm, ánh sáng ảm đạm, bên trên vách đá cứng chắc đều là vết đao chém, rìu đục.
Lách cách!
Trong màn đêm đen ngòm có tiếng kim loại va chạm liên tục không ngừng.
“Khụ khụ, đại ca, ta không đi nhanh được. Xin lỗi, ta không thể chạy ra khỏi đây với ca…”
“Sư phụ, sư nương, tiểu sư muội, xin lỗi, là Vĩnh Dương bất lực, không thể báo thù cho mọi người. Khụ khụ, đại ca, ta thật sự căm hận!”
Một thiếu niên vóc dáng gầy yếu, khuôn mặt tiều tụy nằm sấp trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, trong bàn tay gầy như hài cốt nắm thật chặt một cái cuốc chim đen ngòm, từng câu nói một đều kéo theo tiếng ho kịch liệt, hệt như hắn ta đã hao tổn hết khí lực toàn thân.
“Vĩnh Dương, nhìn ta này, ngươi nhớ kỹ, chúng ta vẫn còn hy vọng, nhất định chúng ta có thể thoát ra khỏi đây, mà trước khi báo thù ngươi vẫn chưa thể chết!”
Biểu cảm Trần Trần trang nghiêm, hai tay có lực đỡ chặt lấy vai thiếu niên, trong hai mắt dứt khoát, sâu thẳm.
“Nhưng mà, đại ca, ta…”
“Trước đừng nói, lại đây, cầm cái này ăn đi.”
Hai mắt Trần Trần cảnh giác đánh giá bốn phía, thấy đám đại hán giáp đen cầm trường tiên trong tay ở xa xa không hề để ý đến góc nhỏ này của bọn họ thì vội vã đưa tay vào ngực, lấy nhanh ra một viên mật hoàn.
Ngón tay hắn ta niết một cái, mật sáp hóa thành bột vỡ, rơi xuống, một viên đan dược thoang thoảng mùi hương được Trần Trần nhét vào trong miệng thiếu niên.
“Đại ca! Đây là…”
Trong mắt Lý Vĩnh Dương hiện ra sự sợ hãi. Không ngờ lại là linh đan! Linh khí lâu ngày không thấy ngập trong khoang miệng, từng tế bào khô héo một trong cơ thể đều đang điên cuồng rít gào, hò reo. Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, dưới sự ép buộc vốn có, hắn ta nuốt thẳng đan dược vào trong bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận