Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 749: Đã bão hoà

“Ha ha, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây. Lúc trước cũng xem như ngươi giúp ta giải quyết một phiền toái, tuy là ta bị ngươi ảnh hưởng đi đời một lần…” “Lần này giúp ngươi coi như kết thúc nhân quả đi!”
Bạch Đông Lâm cười tủm tỉm, âm thầm cảm thán duyên phận khéo léo, cơ thể nhoáng lên, ôm nữ tử hóa thành vệt sáng vàng chạy về phía khu vực bên ngoài.
‘Hả? Đây là cái gì…’
‘ ́m quá, thoải mái thật đấy!’
‘Nhưng tại sao? Không phải ta đi tìm hoa Thạch Anh Bảy Màu trong thần trì, sau đó bị nhốt ở vùng cấm, sắp sửa đông chết à?’
‘Đáng giận!’
‘Rất không cam tâm! Ta thật vất vả mới tìm được…’
‘Nhưng cảm giác ấm áp này là thế nào? Ảo giác trước khi chết à?’
Bạch Đông Lâm thoáng nhíu mày. Nữ nhân trong lòng dùng má cọ tới cọ lui trên ngực hắn, một tay khác cũng sờ này sờ nọ, chỉ có bàn tay đang nắm đóa hoa Thạch Anh bảy màu là không cử động chút nào.
Ha ha, nữ nhân!
Hắn nhất thời tăng nhanh tốc độ vài phần, một lần nữa độn ra ngoài hơn mười ngàn dặm, hàn ý trong thần thủy lại yếu đi vài phần.
Bạch Đông Lâm rũ mi, sâu trong đáy mắt là Quang trong bát bộ di động, thấy tam quang trong cơ thể nữ nhân bắt đầu sống lại mới gật gù, xem ra tu vi của nàng ta có thể chống đỡ được vị trí này.
Bạch Đông Lâm buông hai tay ra, vặn mở tứ chi nữ nhân quấn quanh thân mình, mặc cho nàng chìm dần xuống đáy thần trì. Sau đó hắn không chút do dự nhoáng lên, tiếp tục chạy tới vị trí càng xa hơn.
Trong lúc đi tới, thân hình hắn vặn vẹo biến ảo, lại lần nữa phủ thêm lớp vỏ Lam Linh, nhanh chóng hấp thu năng lượng kỳ dị, tốt nhất là có thể cùng đám đệ tử chân truyền kia ra ngoài, tránh cho ở lại lâu quá thu hút sự chú ý của cao tầng Thánh Cung.
Một tháng sau.
“Đã đạt cực hạn!”
“Linh khiếu, huyết nhục, phân tử thần hồn đều đã đạt tới trạng thái bão hòa, rốt cuộc không thể hấp thu thêm một tia năng lượng kỳ dị nào…”
Răng rắc! Răng rắc!
Bạch Đông Lâm chậm rãi mở choàng hai mắt, bông tuyết lam thẫm bao ngoài thân vỡ nát rơi xuống, khí tức khủng bố cường đại hơn trước khi tiến vào thần trì gần bảy thành lan tràn mà ra, hình thành lốc xoáy cuốn điểm sáng bao quanh thân thể.
Năng lượng kỳ dị trong thần trì này không giống năng lượng hắn thường ngày dùng để uẩn dưỡng linh khiếu, bằng không linh khiếu vô hạn của hắn tuyệt đối không có trạng thái bão hòa cao nhất gì đó.
Năng lượng này là một loại lực lượng tiến hóa kỳ lạ, rất giống với năng lượng kỳ quái khi tu sĩ tăng lên đại cảnh giới, khiến tầng thứ sinh mệnh nhảy vọt tới trời.
“Mới một tháng mà thôi, chiến lực mạnh mé tăng cường bảy thành, lần này đúng là hời quá mức!”
Bạch Đông Lâm nắm chặt nắm tay, cảm nhận được lực lượng khủng bố mênh mông mãnh liệt trong cơ thể và phân tử linh khiếu tràn ngập ánh sáng Thần Hi, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Phải rồi, đúng là chưa thể vứt bỏ cái lớp vỏ Lam Linh này, chờ ta đột phá tới Thần Nguyên cảnh còn có thể tiến vào thôn phệ lần nữa.”
Hắn không nghĩ thêm nữa, cơ thể nhoáng lên chạy ra phía ngoài, dọc đường còn xẹt ngang qua mấy đệ tử chân truyền đang đắm chìm trong tu luyện.
Năng lượng kỳ dị khu vực bên ngoài rất loãng, hơn nữa thể chất của các nàng không sánh bằng Bạch Đông Lâm, chỉ có thể từ tốn cẩn thận hấp thu, cho nên đến giờ còn chưa bão hòa.
Ào!
Lam Linh trồi lên mặt nước, mái tóc dài đen nhánh dán trên cơ thể trắng nõn, chậm rãi bước lên cầu thang thủy tinh, chân nguyên trong cơ thể sôi trào khiến giọt nước trên cơ thể bốc hơi, hóa thành sương trắng mông lung quấn quanh cơ thể.
“Ồ? Sư muội cũng xong rồi sao?”
Lam Linh đảo mắt một vòng, thấy vị sư tỷ dẫn dắt các nàng tiến vào lúc trước đã ở trên bờ ăn mặc chỉnh tề.
“Lam Linh bái kiến sư tỷ. Cơ thể sư muội đã bão hòa, không thể cất chứa thêm chút lực lượng thần trì nào nữa!”
Lam Linh cười ngọt ngào, vẻ mặt ngoan ngoãn đáp lời. Lúc này ý thức bản ngã của Bạch Đông Lâm đã biến mất, là nhân cách Lam Linh khống chế thân thể.
“Tốt, Lam Linh sư muội cùng ta ở đây chờ một lát đi, khi nào các sư muội đều ra tới thì chúng ta cùng trở ra thần điện.”
“Vâng sư tỷ!”
Lam Linh gật đầu đồng ý, tìm ra trang phục gấp chỉnh tề của mình, nhanh nhẹn mặc vào.
Lại đợi thêm ba ngày, các đệ tử đều ra khỏi thần trì, theo sư tỷ dẫn dắt ríu rít ra khỏi thần điện.
Trong tẩm điện, hai mắt U Phượng mong chờ nhìn Lam Linh, lên tiếng hỏi:
“Đồ nhi ngoan, lần này thu hoạch thế nào?”
“Thỉnh sư tôn xem!”
Hai mắt Lam Linh ngưng đọng, khí thế toàn thân nháy mắt trở nên lãnh liệt cực điểm, sâu trong hai mắt xuất hiện thần văn huyền ảo, sau lưng trống rỗng hiện lên một con phượng hoàng băng màu lam thẫm giương cánh bay lượn, hót dài một tiếng.
“Tốt! Không hổ là đồ nhi bảo bối của sư tôn. Trời ạ, ngươi thật quá tuyệt vời!”
U Phượng mừng rỡ ra mặt, cưng chiều nhéo gương mặt của Lam Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận