Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 343: Sao có thể nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy

Có lẽ Địa Mạch Viêm Linh này giảo hoạt đến mấy thì cũng không phát hiện được đâu! Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, sau đó lại móc ra một khối khoáng thạch lớn màu đỏ sậm, ném vào trong trận pháp. Đây là Xích Hỏa Huyết Tinh, một loại khoáng vật chỉ có ở trong địa tâm, một trong những loại thức ăn mà Địa Mạch Viêm Linh thích nhất. Bây giờ dùng làm mồi nhử thì không còn gì tốt hơn.
Làm xong mọi chuyện, Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng, lơ lửng trong dung nham bạch kim nồng đậm. Bên ngoài cơ thể chậm rãi hiện lên đường vân của pháp tắc Hoả, thân hình hắn từ từ dung nhập vào trong dung nham rồi hoàn toàn biến mất.
Muốn câu Địa Mạch Viêm Linh là một chuyện rất cần kiên nhẫn, hắn đã quyết định tử thủ ở đây rồi. Nhân tiện còn có thể mượn đám dung nham bạch kim khủng khiếp cùng với cao áp địa tâm xoát một mớ năng lượng cường hóa nữa. Với cường độ cơ thể hiện tại, cơ thể ngừng vận chuyển Linh Khí trong một ngày thì có thể tiết kiệm được hơn ngàn khối linh thạch.
Đừng thấy Bạch Đông Lâm không ngừng gây ra đảo ngược tổn thương, có vẻ thoải mái vô cùng mà nhầm. Đây đều là đang đốt tiền đấy!
Nếu câu được con cá lớn Địa Mạch Viêm Linh này, bất luận là dùng để xoát năng lượng hay thông qua Thôn Thiên Phệ Địa chuyển hóa rồi dùng để uẩn dưỡng linh khiếu thì đều sướng vô cùng!

Tầng nham thạch ở sâu trong lòng đất.
Thân hình Bạch Tiểu Tiểu nhanh chóng lướt qua, cứ như không có cái gì gọi là nham thạch thổ nhưỡng vậy.
“Bạch lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu chơi vậy? Hà hà, lần này chúng ta phải nhân cơ hội mà chơi cho đã!”
Tiểu Tử thu nhỏ hình thể lại, hóa thành một chiếc vòng cổ bằng tử ngọc, đu đưa trên cổ Bạch Tiểu Tiểu. Mỗi lần Bạch Tiểu Tiểu chuyển động là nó lại phát ra tiếng leng keng rất hùng hậu.
Hôm nay, sau khi tên quỷ nghịch ngợm Tiểu Tử trải qua sự tàn phá của Bạch Tiểu Tiểu, thì đã nghe lời răm rắp, trong lòng còn ngầm thừa nhận đối phương là lão đại.
“Suỵt!”
Bạch Tiểu Tiểu đáng yêu nhíu mày, đưa bàn tay nhỏ lên búng Tiểu Tử đang treo trên cổ mình một cái rồi chỉ chỉ vào đầu mình thấp giọng nói:
“Tiểu Tử ngươi đúng là đứa ngốc, thần hồn Vô Vi của đại ca đang ở ngay trong Thần Hải của ta kìa, sao ngươi có thể nói ra suy nghĩ trong đáy lòng như vậy chứ?
Muốn chơi chúng ta cũng phải len lén đi, đừng để lộ ra chứ. Đại ca mà nắm được thóp thì kiểu gì cũng bị giam vào trong Tử Triệu!”
Tiểu Tử nghe vậy thì lập tức sợ đến rụt cả người lại, thấp giọng nói:
“Bạch lão đại, không phải ngươi rất am hiểu đạo linh hồn à? Tại sao không thử che giấu cảm giác thần hồn của đại ca chứ?
Với lại, đại ca đã nói là thần hồn Vô Vi chỉ là bảo hộ chúng ta vào lúc quan trọng thôi. Với tính cách của thần hồn Vô Vi, chắc là sẽ không quản nhiều chuyện của chúng ta đâu!”
Bạch Tiểu Tiểu nghe vậy thì lộ ra vẻ động lòng. Nó đi theo Bạch Đông Lâm lâu như vậy, đặc biệt là còn từng bị ba thần hồn này lôi ra nghiên cứu, cho nên khá là hiểu tính cách của bọn họ.
Vô Vi, Vô Vi. Thần hồn Vô Vi nhìn như sẽ không xen vào việc của người khác, cả ngày đều chưng ra dáng vẻ hờ hững nên dù có che giấu Thần Hải thì Vô Vi cũng không để ý đâu nhỉ?
“Được rồi, vậy để ta thử xem? Có điều nói trước nhé, chơi thì chơi, nháo thì nháo, hạt giống pháp tắc vẫn phải kiếm đủ. Nếu không đại ca mà giận lên là chúng ta chết chắc luôn đấy!”
“Yên tâm đi! Đại ca cưng ta nhất. Xảy ra chuyện thì Tiểu Tử ta sẽ đỡ đòn!”
Bạch Tiểu Tiểu nghe vậy cũng thì yên lòng, đôi mắt đỏ tươi trong veo như thuỷ tinh của nó hiện lên hồng quang. Sát biên giới Thần Hải của Tiểu Tiểu từ từ dâng lên một làn sương đỏ, chỉ nháy mắt đã ngăn cách Thần Hải với thế giới bên ngoài.
Đây chính là năng lực thiên phú bẩm sinh của nó chứ không liên quan gì đến tu vi. Dùng tiện tay mà hiệu quả cũng rất tốt.
Thần hồn Vô Vi đang khoanh chân ngồi trong Thần Hải bỗng từ từ mở mắt. Hắn liếc qua thần hồn Bạch Tiểu Tiểu đang ngồi xếp bằng làm ra vẻ nhắm mắt tĩnh tọa ở bên cạnh, khẽ lắc đầu. Sau đó lại nhắm mắt, tiếp tục tham ngộ thiên địa đại đạo.
“Làm xong rồi! Đúng là thần hồn Vô Vi không để ý chúng ta!”
Bạch Tiểu Tiểu hưng phấn hoan hô, đúng là vẫn còn tâm tính trẻ con, vẻ thành thục vờ vịt trước mặt Tiểu Tử chỉ là tạo uy nghiêm của lão đại mà thôi.
“Tít tít tít!”
Lúc này Tiểu Tử lại không đón ý nói hùa, hoan hô cùng Bạch Tiểu Tiểu nữa.
Thân thể tử ngọc vô thức tản ra tử quang, ý niệm không tự chủ được chấn động hư không, phát ra tiếng tít tít. Sau một lúc lâu thì âm thanh này mới dừng lại.
“Đáng giận! Đại ca thúi, đại ca hư! Đáng ghét quá chừng! Thế mà lại nỡ hạ pháp chú Ngôn Linh trên người ta! Tiểu Tử không muốn tít tít tít đâu!”
“Im coi!” Bạch Tiểu Tiểu quát khẽ.
Thân thể nó chợt khựng lại, hai mắt bắn ra hồng quang đảo qua bốn phương tám hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận