Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1834 - Sự sắc bén của ngòi bút (1)

“Vô hạn Chư Thiên – Quy Khư Nhất Đao Trảm!”
“Giết——”
Rầm! Ầm ầm!!
Răng rắc!
Trận hỗn chiến của hàng chục Bỉ Ngạn khủng khiếp đến cực điểm, cho dù thủ đoạn công kích của mỗi người đã được ngưng tụ hết mức có thể, ngăn chặn sức mạnh của mình bớt lãng phí lại, nhưng dư âm hủy diệt do giao kích gây ra vẫn tàn phá không gian vĩ độ tối cao.
Cũng may vũ trụ nguyên điểm được người siêu thoát che chở, vẫn đứng sừng sững trong nồi súp thời không vỡ vụn, trải qua vạn kiếp mà cũng không một chút tổn hại.
Thời gian bên trong thời không vỡ vụn đã mất đi ý nghĩa.
Ngay cả những Bỉ Ngạn trong trận chém giết cũng không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, đợi tới khi cuộc giết chóc bạo tàn dừng lại, Bỉ Ngạn Tai họa đen tối đã không còn bóng dáng trong Duy Độ tối cao nữa.
“Hừ! Không ngờ vẫn là để sót lại vài tên trong đám Thần bỏ chạy!”
Kiếm thú khí tức uể oải, toàn thân tràn ngập hắc khí, ngay cả đầu nguồn tin tức cũng lưu lại vết thương khó có thể phai nhạt, bán tay to lớn nắm chặt Kiếm Thủ Hộ Chính Nghĩa đã thoáng có chút run rẩy.
“Có thể có chiến tích như thế đã tốt lắm rồi.”
Hình bóng của Tin Tức Chi Nguyên hư huyễn bất định, giọng nói khó nén nỗi hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Bạch Đông Lâm đầy kính nể.
“Ha ha, yên tâm đi, đám Thần chạy không thoát!”
Giọng điệu Bạch Đông Lâm chắc nịch, so với những Bỉ Ngạn có khí tức uể oải suy sụp sau khi trải qua một trận đại chiến, chẳng những hắn không hề bị thương, ngược lại tinh thần còn sáng láng, vừa chiến đấu vừa cắn nuốt thi hài của hai mươi mấy Bỉ Ngạn, giúp cho thực lực của hắn tăng thêm một bước.
“Chủ nhân, ta sắp chết, ta thật sự sắp chết rồi......”
Trạng thái của Khấp Huyết trong tay hắn có chút thảm hại, thân đao màu đỏ tươi phủ kín vết nứt, suýt nữa nó đã bị sức mạnh chư thiên làm cho no đến mức nổ tung.
Sau khi thu Khấp Huyết đang kêu rên vào Lò Luyện Chư Thiên, Bạch Đông Lâm trở tay lấy Ngôn Tố Chi Thư ra dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhóm Bỉ Ngạn.
“Ngôn Tố Chi Thư!? Bạch đạo hữu, chẳng lẽ ngươi muốn......”
Những Bỉ Ngạn có mặt tại đây đều xuất thân từ Thái Hạo, đương nhiên biết rõ ràng rành mạch về Ngôn Tố Chi Thư, cũng hiểu rất rõ chỗ có nguồn lực mạnh mẽ quỷ dị.
“Không sai!”
Rầm ầm ầm——
Những trang sách trắng tinh không tì vết tự động mở ra, ý niệm của Bạch Đông Lâm biến thành ngòi bút, bắt đầu viết rất nhanh lên đó.
Khí tức và tin tức của năm Bỉ Ngạn Tai họa đen tối chạy thoát đã bị Bạch Đông Lâm ghi tạc trong đầu, hắn mô tả toàn bộ hình dáng và ý nghĩ ra, sinh động đến mức khó mà phân biệt thật giả.
Giá trị hiện tại của ta hẳn là vượt xa Bỉ Ngạn bình thường nhỉ?’
Bạch Đông Lâm nhắm hai mắt lại, lạnh lùng lãnh đạm lóe lên rồi biến mất, cây bút ý niệm trong tay hóa thành lưỡi dao vô hình, chém xuống từng bóng dáng trên trang sách.
“Chết!!”
Oành——
Lực phản phệ quỷ dị thậm chí còn mạnh hơn phản phệ của Thời Không Tuyệt Đối, đây là sức mạnh tới từ Người Siêu Thoát, căn bản không có cách nào tránh né, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm tái nhợt, mảng lớn hư không chư thiên trong cơ thể biến mất, khoảnh khắc hắn rơi vào trạng thái hấp hối, bất tử bất diệt phát động, hắn lập tức khôi phục lại trạng thái đầy máu.
Năm Bỉ Ngạn Tai họa đen tối đã rời xa Chư Thiên Thái Hạo đột nhiên co rút con ngươi, ánh mắt xám xịt như tro tàn, thân thể trì trệ như thể bị một miếng cao su lau sạch.
“Thành công rồi!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu hài lòng, thu hồi Ngôn Tố Chi Thư, đã làm hắn phát bực mà còn muốn toàn vẹn trở ra à, đúng là si tâm vọng tưởng.
“Đây, đây......”
Những Bỉ Ngạn của Thái Hạo đều trừng lớn hai mắt, không kiềm được lui lại một bước, sợ bị sức mạnh quỷ dị của Ngôn Tố Chi Thư tác động đến, đồng thời cũng không khỏi nảy sinh lòng kính sợ với Bạch Đông Lâm.
Gia hỏa này thật là đáng sợ!
Ngay cả Ngôn Tố Chi Thư mà hắn cũng có thể mặc sức sai bảo, giống hệt như đang đùa giỡn, điều này cũng thể hiện rõ rằng một khi Bạch Đông Lâm muốn giết bọn họ, hắn cũng chỉ việc động bút là xong xuôi.
Trận đại chiến nghiêng về một phía trước đó còn không thể làm cho họ sợ hãi bằng giờ phút này.
Ngôn Tố Chi Thư có tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm trang, tất nhiên nếu như chưa rơi vào trường hợp thiết yêu thì Bạch Đông Lâm sẽ không động tới nó.
“Chư vị, vô lượng Chư Thiên Đạo Diễn sắp sửa bắt đầu rồi.”
Lòng Bạch Đông Lâm khẽ động, chí không gian vĩ độ tối cao bị đánh nát, thời gian đã mất đi ý nghĩa, nhưng hắn có để lại phân thân tha ngã của mình ở ngoại giới, thế nên hắn biết rõ thời gian đã trôi qua bao lâu.
“À à, hiểu rồi.”
Nhóm Bỉ Ngạn bừng tỉnh từ trong cơn rung động, họ dằn cảm xúc phức tạp xuống, ai nấy đều đưa tay khẽ vuốt, không gian vĩ độ tối cao vỡ vụn chí cao giống như đang đảo ngược thời gian, tất thảy vết tích trên chiến trường đều bị xóa đi hết, lần nữa trở về trạng thái ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận