Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 173: Tôn sùng Đại Ám Hắc Thiên

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Đông Lâm, hắn vốn tưởng rằng đám lão quái vật sẽ chờ đến thời hạn ba năm mới bắt đầu ra tay, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy. Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm nghị hẳn lên, hắn không lo cho bản thân mà chỉ lo cho nhị ca của mình. Trong trường hợp này, ngoại trừ hắn ra thì mấy trăm vạn đệ tử Càn Nguyên giới đều có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Hắn lắc đầu, ý niệm như đao cắt đứt những suy nghĩ lung tung trong đầu, bây giờ có nghĩ thì cũng không giải quyết được gì, còn không bằng để dành thời gian tu luyện. Có thể nâng cao chút thực lực nào thì có thêm được tí bảo vệ đó.
Sau khi uống một ngụm linh dịch, Bạch Đông Lâm vận chuyển công pháp trong cơ thể để uẩn dưỡng các khiếu linh. Pháp tắc bản nguyên gia tăng tốc độ dung hợp của thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, vô số sức mạnh pháp tắc vô cùng phức tạp được khắc hoạ trong không gian Linh Khiếu.
Một ngày 12 canh giờ, linh hồn trong Thần Hải không lúc nào ngừng lĩnh hội pháp tắc, bí thuật thần thông, kinh phật đạo giáo. Thực lực tăng trưởng theo từng giây từng phút, tri thức và trí tuệ cũng không ngừng tăng cao.
Thực lực mới là căn cơ, chỉ cần đủ mạnh thì âm mưu quỷ kế nào cũng một đấm là tan hoang!

Ở một trạch viện hẻo lánh trong địa cung.
Huyền Diệp ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tâm thần ý niệm chìm vào Thần Hải.
Linh hồn Huyền Diệp mở mắt, đứng lên. Một màn sương đen xuất hiện từ trong hư không rồi khẽ cuộn tạo thành một khuôn mặt mơ hồ, Huyền Diệp hơi cung kính hành lễ:
“Huyền Diệp bái kiến đội trưởng Hắc Hổ!”
Khuôn mặt cùng miệng của làn sương đen khẽ nhúc nhích khiến hư không chấn động, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Huyền Diệp, tình huống ở Phi Vũ đế quốc thế nào rồi?”
“Đội trưởng, ta đã vào được căn cứ ở đây. Hiện tại chỗ này có tổng cộng 1.253 tu sĩ Càn Nguyên giới, mỗi ngày đều có người tìm đến. Ta ước tính sau ba tháng nữa thì số lượng sẽ vượt qua hai ngàn người.”
“Rất tốt, ngươi làm tốt lắm. Tiếp tục ẩn nấp chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Tôn sùng Đại Ám Hắc Thiên!”
Huyền Diệp cúi đầu thật sâu, với vẻ mặt thành kính, ánh mắt cuồng nhiệt.
“Tôn sùng Đại Ám Hắc Thiên!”
Khuôn mặt hơi cuộn lên rồi lập tức biến hóa thành làn sương mù đen biến mất không còn dấu vết.
Huyền Diệp đứng dậy, vẻ mặt trở lại bình thường rồi bắt đầu khoanh chân ngồi luyện công như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cung điện dưới lòng đất, trong trạch viện của Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm và tiểu sư phụ Minh Tịnh ngồi khoanh chân ngồi đối diện nhau. Trên mặt hai người đầy vẻ tươi cười, thỉnh thoảng nói ra mấy câu kinh Phật, lúc thì lại cụp mắt suy tư, thái độ rất chăm chú.
Cách đó không xa, tên mập Bàng Diêu đang nằm ngáy o o trên mặt đất còn Tiểu Tử và bốn Hoa Linh chạy tới chạy lui trong viện vui cười đùa giỡn, cảnh tượng hài hòa giống như đây không phải là Cổ Giới nguy hiểm trùng trùng mà là một nơi thế ngoại đào nguyên.
“A Di Đà Phật, không ngờ Bạch thí chủ ngoài thực lực siêu phàm thì ngay cả Phật pháp cũng thâm hậu như vậy, tiểu tăng thẹn không bằng.”
Minh Tịnh chắp hai tay trước ngực, trong mắt lộ ra vẻ kính nể. Vị Bạch thí chủ này không biết tu luyện kiểu gì mà ngoài thực lực siêu cường ra thì Phật pháp cũng vô song.
“Tiểu sư phụ quá lời rồi. Thảo luận Phật pháp với tiểu sư phụ cũng khiến Bạch mỗ thu được không ít lợi ích.” Bạch Đông Lâm chắp tay đáp lại.
Tu tiên thì phải tìm hỏi xem đại đạo của mình là gì, theo đạo thì phải gặp được sư phụ có tâm truyền thụ điều chính quy. Người đồng hành là những đạo hữu có thể ngồi luận đạo giáo, không thể xa rời thực tế, lý niệm bất đồng hỗ trợ va chạm giao hòa, đối với đạo của mình rất có ích.
“Hôm nay tiểu sư phụ lại đi khuyên bảo Chu Tranh à?”
Chu Tranh là người phụ trách căn cứ này, Minh Tịnh không muốn mọi người đến Trụy Nguyệt Khanh chịu chết nên trong thời gian này hắn ta đã cố gắng thuyết phục Chu Tranh đổi ý.
“Đúng là tiểu tăng đã đến gặp Chu thí chủ nhưng tiếc là lúc đầu thái độ của Chu thí chủ có hơi buông lỏng, tiểu tăng cho rằng có thể thay đổi quyết định của hắn ta nhưng hôm nay chẳng biết tại sao hắn ta lại thay đổi ý định, vẫn quyết định đi tới đó.”
“A Di Đà Phật!” Vẻ mặt Minh Tịnh bất lực.
Minh Tịnh đã làm hết sức rồi, nhân tâm khó lường, hắn không thể chi phối được.
“Tiểu sư phụ, bản chất của con người vốn là tham lam, chỉ cần lòng tham nổi lên sẽ khó mà dập tắt được.
Hơn nữa, ngươi đi thuyết phục Chu Tranh thì đương nhiên cũng sẽ có người khơi gợi lòng tham của hắn ta.” Giọng điệu Bạch Đông Lâm đều đều, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Tiểu sư phụ, chúng ta cứ chờ mấy ngày nữa xem sao. Nói không chừng mọi chuyện còn có cơ hội xoay chuyển.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận