Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1666 - Làm tròn lời hứa (2)

“Ngươi thuộc chiến trường nào? Hơn nữa là phục dịch dưới trướng ai?”
“Đại nhân, tiểu nhân phục dịch ở Bình Hành vũ trụ, số hiệu là 'Bính Hợi 775', hiện nay đang chinh chiến tại chiến trường Vực Sâu Gào Khóc, lệ thuộc vào quân Hắc Ngục.”
Chiến trường Vực Sâu Gào Khóc!
Chiến trường khủng bố chém giết trực diện với Tai họa đen tối!!
Khóe miệng Bạch Đông Lâm có hơi cong lên, chỗ sâu trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, mỗi một lần hắn làm giàu, quật khởi, thì đều không thoát khỏi chiến tranh.
Có thể nói, trên chiến trường, hắn lại giống như về nhà, siêu thích chiến trường.
“Ngày nghỉ của ngươi còn bao lâu nữa là kết thúc?”
Tù Ám Sinh chợt ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Đông Lâm, trong mắt ảm đạm lóe lên một tia tức giận.
<Bộ luật Sinh Mệnh> quy định, bất cứ nhân vật nào cũng không được can thiệp vào việc thi hành “pháp quy phục dịch”, không được cản trở sinh linh lên chiến trường đúng hạn, trừ phi, sinh linh này “Bất ngờ” tử vong.
Bạch Đông Lâm nói bóng gió, là muốn thả hắn ta quay về chiến trường? Không giết hắn!?
“Bẩm đại nhân, còn ba năm nữa, dựa theo quy định, chỉ cần ta không chết, ba năm sau thì nhất định phải trở về chiến trường.”
“Ba năm sao?”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, còn lại một chút thời gian, đúng lúc có thể xử lý một số việc.
“Rất tốt, trước khi quay về chiến trường, đến gặp bản tọa, ta và ngươi cùng đi tới Vực Sâu Gào Khóc.”
“Đa tạ đại nhân!”
Tù Ám Sinh cưỡng ép đè kích động trong lòng xuống, sau khi cung kính dập đầu, thì chậm rãi rời khỏi đại điện.
“Tiểu nữ tử Tù Diệu Không, cầu xin được gặp đại nhân.”
Tù Ám Sinh vừa mới rời khỏi không lâu, Tù Diệu Không đã tới cửa cầu gặp, rõ ràng nàng đạt được một ít thông tin từ chỗ ca ca ruột của mình
“Vào đi.”
Tù Diệu Không mặc một bộ áo trắng, kiều nhan tái nhợt, đạo văn trên ấn đường đỏ thắm như máu, bớt một chút ung dung thanh lãnh của trước kia, lại thêm một chút yếu đuối như bệnh trạng.
Không phải nàng có tâm tư kiểu khác, chỉ là trạng thái lúc này đang như vậy thôi, dùng sắc đẹp dụ dỗ một cường giả vô thượng? Nói ý nghĩ kiểu này ra là có thể dọa người ta cười chết.
“Đại nhân thánh an!”
Tù Diệu Không quỳ rạp trên đất, cung kính dập đầu, làm dáng không hề cẩu thả.
“Cần chuyện gì?”
Lúc này nàng nhảy ra, không có gì hơn ngoài cầu sinh, Bạch Đông Lâm biết rõ còn cố hỏi, ngược lại muốn xem xem tên nhóc này sẽ dùng phương pháp gì để đả động hắn.
“Đại nhân, tiểu nữ tử nghe nói ngài có hứng thú với các loại kỳ trân dị bảo, mạo muội cầu gặp, là vì muốn dâng bảo vật ta đã tự cất giấu lên.”
Dứt lời, bàn tay trắng như ngọc lật lên, lấy ra ba vật, theo thứ tự đặt lên đại điện.
“Đây là Ngọc Hồ Lô càn khôn, chính là linh bảo bẩm sinh, ở trong đó chứa một không gian mênh mông, chứa đựng biển rượu ngũ sắc uống chi không hết, rượu này tinh diệu tuyệt luân, tuy không có tác dụng lớn với đại nhân ngài, nhưng có thể dùng để giải khát lại không tệ.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm bắn xuống, nhìn thấu nội tình quả bầu ngọc, đoán chừng cái gọi là “linh bảo bẩm sinh” này xuất phát từ hồng hoang đê giai nào đó, phẩm giai chỉ là trình độ cực phẩm tiên khí, so ra còn kém Chân Nhất Cổ Khí.
Biển rượu ngũ sắc lấy kia, không hết cũng là phiếm chỉ, mặc dù có công hiệu tẩy tủy, nhưng cùng vô dụng với hắn, quả thực chỉ có thể dùng để giải khát.
Thấy Bạch Đông Lâm không hề bị lay động, bóng dáng Tù Diệu Không đờ đẫn, chỉ vào một bảo vật khác.
“Đại nhân, bên trong quả trứng này là một mẫu hoàng trùng tộc thánh cấp, có thể bồi dưỡng ra mẫu hoàng trùng tộc có thể so sánh với thập giai, nếu đầy đủ tài nguyên, có thể cung cấp bia đỡ đạn cấp thấp liên tục không ngừng.”
Lại là một món vô bổ.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, có tài nguyên thì để hắn tự dùng không tốt à? Mà còn để chăm lo cho những con sâu kiến này, chẳng khác gì là bị điên cả.
Tù Diệu Không lộ ra nụ cười không lưu loát, sắc mặt hơi ảm đạm, đúng vậy, thứ nàng coi như trân bảo, ở trong mắt đại nhân, chỉ sợ cũng không khác bùn đất là mấy.
Tù Diệu Không cưỡng ép giữ vững tinh thần, hai tay nâng món cuối cùng lên, bảo vật ngoại hình như là cầu thủy tinh.
“Vật này, chính là một tiểu vũ trụ ban đầu, không gian bên trong kéo dài mấy ngàn vạn năm ánh sáng, mấu chốt nhất là, nó dựng dục ra một sinh mệnh sống đặc biệt.”
“Là một loại sinh linh cơ giới có sinh mệnh từ gốc Silic, đẳng cấp văn minh đã phát triển đến cấp chín, đủ loại thành quả khoa học kỹ thuật, mặc dù còn kém ngoại giới rất rất xa, nhưng cũng có chút hứa hẹn.”
Dứt lời, Tù Diệu Không lại quỳ sát xuống dưới, cái trán kề sát mặt đất, cứ như đang chờ đợi tuyên án.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chớp động, nhìn thấu mọi thứ của Tù Diệu Không, chuyện nàng làm từ khi sinh ra đến nay đều rõ mồn một trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận