Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2114 - Bên trên siêu thoát (8)

Hắc Thương, Xích Minh, Ngân Thì, Kim Thái, Thanh Di, Huyền âm, Nhật Uế!
Bảy hòn đá cuội, trong đó có năm hòn khắc tọa độ mở ra lối đi xuyên qua cho Bạch Đông Lâm, giúp hắn thoát khỏi lồng giam thiên địa.
“Huyền m” khắc sâu tin tức viễn cổ, khiến cho người siêu thoát vạn tộc lôi kéo người siêu thoát Tai họa đen tối lao vào đối đầu nhau, làm cho họ không còn thời gian để bận tâm đến hiện thực, tạo cho Bạch Đông Lâm cơ hội lĩnh ngộ sức mạnh xoáy nước, vượt cấp bước vào dòng thời gian Thần Thánh, thức tỉnh Siêu Thoát Chi Quang, rồi biến mất dưới ánh nhìn của đông đảo người siêu thoát.
Hòn đá “Nhật Uế”, thúc ép Jehovah, khơi gợi nên trận chiến vây quét Nguyên Sơ Hắc Quang, lấp vào vòng cuối cùng cho kế hoạch của Bạch Đông Lâm!
Bảy hòn đá, bảy kiếp, đại biểu cho việc Bạch Đông Lâm khởi động lại ít nhất bảy kiếp, bao gồm chúng sinh, Chư Thiên vô tận của cả bảy kiếp, cuộn tròn bên trong hòn đá cuội nho nhỏ này.
“Khụ khụ, đều quay về rồi.”
Thần quang bảy màu từ bỏ dây dưa, một lòng chỉ muốn chạy trốn, khiến áp lực mà Bạch Đông Lâm phải chịu đột ngột tăng vọt, sức mạnh của bản thân đã nghiền ép đến cực hạn, chỉ có thể xin sự trợ giúp từ sức mạnh của kiếp trước.
“Ta, cần sức mạnh của các người, một lần cuối cùng, kính nhờ đấy!!”
Răng rắc——
Hắn còn chưa dứt lời, từng hòn đá một liên tiếp vỡ nát, sau đó mỗi một Tuyền Qua Chư Thiên bị bóp méo và lan rộng ra, vô số anh linh gào thét bên trong, ý chí cháy bỏng hòa hợp lại làm một.
Từng bóng dáng mơ hồ, khoanh chân ở trung tâm vòng xoáy, mang theo sức mạnh chư thiên, chậm rãi đứng dậy.
“Ý nghĩa tồn tại của chúng ta, canh gác suốt vô vàn năm tháng trong cô đơn tĩnh mịch vô hạn, chính là vì giây phút này.”
“Ý của ngươi là ý của ta, ý chí như một.”
“Một kiếm Chư Thiên! Chém——”
Oành!!
Bảy Tuyền Qua Chư Thiên, chất chứa vật chất và ý chí anh linh vô tận, thiêu đốt hết thảy, hóa thành bảy thanh kiếm bảy màu, được các bóng dáng mơ hồ cầm trong tay, đồng loạt chém xuống.
Đây là một kiếm đốt cháy tất cả, đây là sức mạnh của một kiếp, ý chí và kỳ vọng của vô vàn sinh linh đều gắn liền trên đó, một kiếm chém ra, những bóng dáng mơ hồ, cùng với Tuyền Qua Chư Thiên, toàn bộ tan biến thành không.
Chém! Chém! Chém!!
Bảy kiếm cùng chém, lần lượt chém lên thần quang logic bảy màu, tuy sức mạnh có vẻ yếu hơn so với sức mạnh của Bạch Đông Lâm hiện giờ, nhưng vào khoảnh khắc này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Rắc! Răng rắc——
Gãy rồi!
Thần quang bảy màu nứt toác rồi!!
Hình thái mượt mà như một của nó đã hoàn toàn sụp đổ, mỗi thứ đều trở thành một thần quang logic độc lập, lơ lửng tại chỗ trong giây lát, sau đó tức tốc muốn phóng đi trốn theo bản năng.
“Ha ha ha! Muốn chạy à, bây giờ đã quá trễ rồi!”
Thần quang logic tự làm tự chịu, hiện giờ sao có thể làm đối thủ của Bạch Đông Lâm bất khả chiến bại như vậy, hắn vừa nói vừa cười, bàn tay liên tục tung chưởng, nắm cả bảy tia thần quang vào lòng bàn tay.
“Hê, phách lối à? Sao ngươi không phách lối nữa đi? Nào nào nào, ta sẽ triển khai ý thức ngay đây, các ngươi tiếp tục cắn nuốt ta đi này!?”
Hả giận! Hả giận trăm phần trăm!
Nỗi ức chế trong lòng Bạch Đông Lâm hoàn toàn tiêu tan, hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đầu óc lại dâng lên một hồi ngẩn ngơ, thắng rồi sao? Thực sự kết thúc rồi ư?!
Không sai, thực sự đã kết thúc rồi, và từ giờ trở đi, sẽ không còn bất kỳ kẻ nào có thể đe dọa đến hắn được nữa.
Vẫn còn sống, cuối cùng cũng không cần phải chết nữa rồi!
“Khụ khụ, ôi chao, đắc ý hơi quá đà rồi.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu cười, tâm trạng của hắn có đôi khi mất bình tĩnh, đủ thấy chặng đường này gian nan, vất vả biết bao.
Nói tới, kiếp này hắn coi như nhẹ nhõm, những kiếp kia mới là gian nan nhất, cứ hết lần này đến lần khác bị ép phải đi vào ngõ cụt, bản thân không thể không diệt thế phục sinh, quả thực không dám tưởng tượng những đau khổ cùng hiu quạnh trong đó, thẳng đến cuối cùng, còn đốt cháy hết thảy, chém ra một kiếm mấu chốt.
“Đa tạ, chính ta của quá khứ, còn có vô vàn chư thiên và chúng sinh.”
Bạch Đông Lâm cúi người kính bái, tuy rằng tất cả đều là một kiếp của mình, nhưng sự cống hiến quên mình của họ rất đáng được ghi nhớ và biết ơn với sự trân trọng cao quý nhất.
“Đã đến lúc thực hiện lời hứa.”
Bạch Đông Lâm khẽ thì thầm một câu, sau đó dẫm chân cất bước, “Không Vô Chi Vực” không khác gì mấy so với trước đó, vẫn là do sức mạnh logic sáng lập ra.
Hắn vung tay lên, dòng thời gian Thần Thánh với ánh sáng vàng lóa mắt hiện lên, ngón tay hắn xoa nhẹ vào ấn đường giữa hai lông mày, Tuyền Qua Chư Thiên và rất nhiều người siêu thoát hóa thành ký ức đều trở về hiện thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận