Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1977 - Con cháu huyết mạch (2)

Bạch Tiểu Tiểu nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia cay đắng, tâm tư trong đầu giống như đay rối. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước như ngày hôm nay.
Mười hai lâu chủ thật sự sụp đổ rồi, xong rồi, khi đại ca trở về có khi nào sẽ đánh chết hắn không?
Hắn thực sự rất bất đắc dĩ, cho nên hắn làm bậy cùng là lo lắng mấy người Tiểu Tử và Liên Tâm sẽ đánh nhau thực sự, vậy mới trộn lẫn vào đây để chu toàn hòa hoãn hai bên.
"Hồi bẩm điện chủ!"
"Bí cảnh thăm dò rất thuận lợi, về phần Tâm cung, căn cứ vào báo cáo của thám tử thì sự chú ý của các nàng đều đặt trên biển Thương Lam, có vẻ như không định đối nghịch với chúng ta lúc này."
"Hừ! Coi như các nàng thức thời, bổn điện chủ còn chuẩn bị giết các nàng không chừa mảnh giáp nào đây!"
Tiểu Tử nhếch miệng lên, ánh mắt lóe ra tràn đầy vẻ đắc ý, suýt nữa thì bại lộ nguyên hình phá uy nghiêm của điện chủ.
Cũng may tất cả mọi người phía dưới đều cúi đầu, không nhìn thấy được cảnh này, cũng chỉ có Bạch Tiểu Tiểu là lắc đầu cười khổ.
"Đúng rồi, gần đây Kỳ Tích lại chạy đi đâu thế? Không có nàng bên người, thần điện đúng là vẫn còn không quá an toàn."
Kỳ Tích chính là tay chân nàng vất vả lắm mới lừa tới được đấy, thực lực thậm chí vượt xa hơn nàng, là cường giả số một của Tử Ngọc thần điện, lực lượng tối cường để đối phó Tâm cung.
"À ừm... bọn ta đi tìm Kỳ Tích đại nhân ngay!"
"Hừ! Một đám thùng cơm, nhìn một người thôi mà cũng không nhìn được à?"
Tiểu Tử cau mày quát lạnh, khí tức cuồng bạo nghiêng xuống, làm đám thập cảnh sợ đến thân thể không ngừng run run.
"Ồ, đây không phải Tiểu Tử sao? Từ lúc nào lại trở nên bá đạo như vậy thế? Chậc chậc chậc!"
Giọng nói nghe không ra vui giận hay trêu đùa truyền tới từ trong hư không, mọi người trong đại điện chỉ cảm thấy một hồi hoảng hốt, liền phát hiện tầm nhìn điên cuồng lùi về, kéo xa, như thể mình đang không ngừng rời xa thần điện, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy hai thân hình mơ hồ bước ra từ trong hư vô.
Vẫy lui toàn bộ những người không có phận sự, lời còn chưa dứt, Bạch Đông Lâm đã đứng ở đằng trước thần tọa, đưa tay cong ngón búng ra.
Keng!
Cái đầu có thể đánh nát vũ trụ đại thiên sụp đổ, búng lên mi tâm của Tiểu Tử, thời không xung quanh nháy mắt co lại biến mất thành lỗ đen vô biên.
"Đại, đại ca! Ngài ra tay nhẹ một chút, đừng giết chết Tiểu Tử!"
Thấy cảnh tượng kinh khủng ấy, Bạch Tiểu Tiểu sợ đến lông mày co giật. Đại ca giận thật đấy à? Lấy thực lực của hắn đương nhiên là không thể nào ngăn cản được, chỉ có thể khuyên bảo.
"Đại ca, cuối cùng ca cũng chịu trở về rồi, Tiểu Tử rất nhớ ca..."
Hai mắt Tiểu Tử mê ly, mi tâm nổ tung tóe, thậm chí có thể thấy được vòng xoáy tư duy trong đó, nhưng vẻ mặt lại giống như chưa tỉnh, chỉ ngây ra nhìn Bạch Đông Lâm đang đứng trước mặt, như thể còn đang tơ tưởng hơi ấm còn dư lại trên đầu ngón tay hồi nãy.
"Ha ha ha, đại ca, ca đang muốn giết Tiểu Tử sao? Tiểu Tử sai rồi, cũng không oán ca muốn trừng phạt, thế nhưng, ca muốn giết cả đứa con của mình luôn sao!?"
Tiểu Tử cười thanh thúy, sắc mặt trắng bệch đi vì trọng thương trông có vẻ hơi bệnh trạng.
"Cái gì!?"
Bạch Đông Lâm đực mặt ra, nói đùa gì vậy? Hắn có làm cái gì đâu chứ, chẳng qua là rời đi một thời gian ngắn thôi mà đến cả con đều đã có rồi á? Không phải là tên họ Vương đấy chứ?
Hắn chỉ là muốn cho Tiểu Tử một bài học, đâu có nổi sát tâm đâu. Hắn vung tay lên, thương thế nơi mi tâm Tiểu Tử lập tức tiêu tán như bọt nước, mọi thứ đều khôi phục lại hình dạng ban đầu.
"Nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Đông Lâm nhíu mày, tầm mắt nhìn quét xuống, trong bụng Tiểu Tử đúng là tồn tại khí tức sinh mệnh dị thường, dường như có một sinh mạng nhỏ đang dựng dục, lại có tồn tại liên hệ mịt mờ trên huyết với hắn.
"Hì hì, Tiểu Tử biết là, đại ca không nỡ giết ta!"
Tiểu Tử nhẹ nhàng giơ bàn tay ngọc phất tóc tím xốc xếch trước trán, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ, lộ ra vẻ sủng nịch và chờ mong.
"Đại ca, ngươi lẽ nào quên rồi sao?"
"Tiểu Tử là ngươi dùng tinh huyết nuôi nấng lớn lên, trong thân thể của ta, chảy xuôi theo huyết mạch của ngươi."
"Lấy lực lượng của ta, tróc ra huyết mạch của ca, không phải dễ dàng đấy sao?"
"Đại ca, cho dù Tiểu Tử không chiếm được ca, ta cũng phải vì ca sinh ra con cháu, có đứa con của ca hầu ở bên cạnh của ta là đã thỏa mãn lắm rồi!"
Đám người Bạch Nguyên Trinh nghe vậy đều ngây dại, Bạch Đông Lâm càng giật mạnh lông mày, vẻ mặt đều có chút đần ra.
"Bệnh kiều! Quá bệnh kiều rồi!"
Khấp Huyết sợ run vù vù, nhẹ giọng phỉ nhổ, quanh quẩn phiêu tán ở trong đại điện im ắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận