Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1621 - Sinh tử luân hồi (2)

Bạch Đông Lâm không biết thế giới luân hồi tiếp theo có phải cuối cùng hay không, cũng không biết mình không ngừng diệt thế như vậy có ý nghĩa gì hay không, hắn làm như thế, chỉ là vì rảnh đến nhàm chán thôi, tiện thể, củng cố biển tri thức vô tận trong đầu của mình, mỗi một lần tạo ra một con đường mới, thì hắn luôn có một chút cảm ngộ.
Đây là một loại tích lũy, cũng là một loại tu hành, có ý nghĩa không nhỏ đối với con đường sau này của hắn.
Tóm lại, không tính là sống uổng Tuế Nguyệt luân hồi vô tận!
“Có, có chuyện gì vậy!?”
Sắc mặt chúng cường giả sửng sốt, ánh mắt háo hức tan rã, bị sợ hãi thay thế, bọn họ cảm giác được đất trời đang dị thường, thấy lạnh cả người trào lên từ tận đáy lòng.
“Nguyên năng thủy tổ, hắn đang làm cái gì?”
“Vì sao...”
Ầm ầm! Răng rắc!!
Đất trời vỡ nát, một lỗ trống khổng lồ trắng muốt do nắm đấm Bạch Đông Lâm mở ra, điên cuồng lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Những cường giả Khuy Thiên cảnh kia, suy nghĩ nghi ngờ còn chưa hết, đứng mũi chịu sào, lập tức bị tác động đến mức hóa thành tro tàn.
Lỗ lớn điên cuồng giãn to, Lang Lam đại lục bị nuốt chửng đến mẫn diệt, trong chớp mắt, nó giãn nở to đến mấy chục tỷ năm ánh sáng. Cả Tang Vưu đại thế giới cũng sụp đổ, co vào trong lỗ lớn trắng muốt.
“Kết thúc.”
Mặt Bạch Đông Lâm không biểu cảm, chậm rãi thu quyền, đứng ở trung tâm không trung, toàn bộ thế giới bị nén lại thành một chấm ánh sáng nhỏ, lấp lóe một hồi, hoàn toàn biến mất ở đầu ngón tay.
Sau một giây, một lỗ lớn quỷ dị đen nhánh đột ngột xuất hiện, xoay tròn kịch liệt, nuốt chửng Bạch Đông Lâm vào trong.
Hắn bước vào luân hồi lần nữa, đã tập mãi thành thói quen như là quay về nhà, sắc mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên, đi xuyên qua đường hầm đen kịt, cảm giác nguyên lực của mình tiêu tán, từ một cường giả đỉnh cao quay về phàm tục.
“Hửm!?”
Đột nhiên Bạch Đông Lâm sửng sốt, chợt mở to hai mắt, qua mấy ngàn vạn lần đến nay, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy chỗ khác biệt ở trong lối đi luân hồi đen nhánh này.
Đó là một chấm trắng thật nhỏ, ở vùng đất xa xôi chưa bao giờ biết đến, đang phóng đến chỗ hắn với tốc độ cực nhanh, khi càng ngày càng gần, chấm ánh sáng kia ngày càng to lớn, sáng ngời sáng chói.
“Rốt cuộc cũng đến rồi sao?”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm có hơi giương lên, sắc mặt thả lỏng, xem ra kế hoạch được tiến hành cực kỳ thuận lợi, ngược lại phương án thứ hai, thứ ba hắn chuẩn bị trở thành vẽ vời thêm chuyện.
Khi cột sáng càng ngày càng gần, ánh mắt Bạch Đông Lâm dần dần lấp lánh, hắn cảm giác được Thần Hải biến mất không gặp của mình, trong đó có một sự vật nguy nga đang kịch liệt rung động vù vù.
“Bia đá đen tối...”
“Chuyện sau đó giao cho ngươi!”
Vừa dứt lời, một cột sáng đen nhánh phun ra từ ấn đường hắn, có thể thấy mơ hồ, có một tấm bia đá đen tối chìm nổi trong đó.
Trắng muốt và đen nhánh, hai luồng ánh sáng thu hút lẫn nhau, hung hăng va chạm vào nhau ở trong lối đi luân hồi.
Rầm --
Răng rắc!!
...
Thế giới bên ngoài, không gian kỳ dị, Mẫu Hà đang ấn Đoạn Ác lại mà nện đến tàn bạo.
Đoạn Ác lúc này đã hội tụ tất cả cổ ma chi lực, cổ ma chưa kịp cắn nuốt cũng đã bị Mẫu Hà hạ xuống kiếp nạn đại đạo, bổ chúng từ sống sờ sờ đến tan thành mây khói.
Đoạn Ác đã mất đi vật chất chí cao, còn lâu mới là đối thủ của Mẫu Hà, dù là Mẫu Hà lúc này đã mất đi hơn phân nửa sức mạnh nguyên tắc đại đạo, nhưng đó là át chủ bài, cũng không thể nói là thực lực Mẫu Hà khống chế đại đạo đã yếu đi.
“Khụ khụ! Vô liêm sỉ! Chết tiệt!!”
Hai mắt đen nhánh của Đoạn Ác tràn ngập hận ý vô tận, mỗi một lần Mẫu Hà công kích đều có thể tiêu diệt mảng lớn thân thể của nó, mặc dù “Ác” không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng nó mất đi thân thể cổ ma làm vật trung gian, thì nó cũng chỉ là một loại “Linh hồn” tồn tại giữa thiên địa thôi.
Tuy đúng là nơi nào cũng có, nhưng lại chẳng hề có chút chiến lực nào đáng kể.
“Không cam lòng! Không cam lòng!”
“A a a! Bạch Đông Lâm! Đều do ngươi!”
Bùm--
Mẫu Hà đấm thẳng một kích, ma diệt kết thúc đầu lâu độc ác dữ tợn đang gào thét hoàn toàn, nó mất đi thân thể, ý thức Đoạn Ác phụ thuộc vào “Ác” chỉ có thể xám xịt lui về hiện thế.
Mẫu Hà đứng lặng tại chỗ, không để ý tới Đoạn Ác như chó nhà có tang nữa, vì nó đã hiểu, thiện và ác là khái niệm vĩnh tồn của đất trời, là điều không cách nào xóa đi, muốn xử lý ý thức Đoạn Ác, nó không thể vội vàng nhất thời được.
Đầu lâu hoàng kim chậm rãi cúi xuống, ánh mắt của Mẫu Hà nhìn xuyên qua dòng sông thời gian, muốn nhìn tới trái tim hỗn độn trong hiện thế, đột nhiên!
Răng rắc --
Một âm thanh vỡ tan thanh thúy, tổn hại từ luân hồi truyền đến, bóng dáng Mẫu Hà lập tức khựng lại, không thể tin mà quay đầu nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận