Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1909 - Dòng xoáy Bỉ Ngạn (1)

Thế nên, Bạch Đông Lâm mới đích thân ra trận, tập hợp tất cả ý thức của phân thân tha ngã, để một đòn phá vỡ ranh giới tương lai.
“Phá!!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm tỏa sáng lấp lánh, bảy màu quanh quẩn sâu trong con ngươi, ngưng tụ âm thanh gầm lên.
Răng rắc——
Ranh giới tương lai vang lên âm thanh bị đánh vỡ, tia ý thức xuyên qua sâu thẳm ánh sáng mờ mịt, lao vào màn sương mù bao phủ thời không tương lai.
Dưới tầm nhìn cảm nhận, bên trong sương mù có bóng người vô tận đang ngồi xếp bằng, chìm chìm nổi nổi, dưới âm thanh triệu hồi của thế gian, tất cả đều mở to cặp mắt hờ hững.
“Vô hạn! Tương lai – Chân ngã vô địch!”
Oành——
Răng rắc!
Hư Vô lúc ẩn lúc hiện, tồn tại giữa có và không, thế nhưng ranh giới tương lai vững chắc đến cực độ lại ầm vang vỡ vụn dưới tác động của dòng xoáy hủy diệt sáng chói vô tận.
Giờ phút này, dòng sông thời gian của vùng đất Hôi Tịch hoàn toàn bị xáo trộn, quá khứ, hiện tại và tương lai xoắn xuýt đan xen vào nhau như một mớ hỗn độn, trở thành một lăng mộ thời gian bất định.
Từng bóng người cao chót vót với khuôn mặt mơ hồ bước ra từ thời không hỗn loạn, khí tức mênh mông, hai mắt sáng ngời lấp lánh, thân thể cao lớn ở trạng thái hỗn độn bất định, sương mù thời gian tựa như những sợi chỉ quấn quanh thân họ.
“Hả!? Hả hả——”
“Đây, đây là thứ gì vậy!?”
Bỗng dưng xuất hiện rất nhiều thân thể tương lai, đứng sừng sững giữa trời đất, khí tức Vĩnh Hằng phức tạp bao la, chân chân thực thực bao trùm hết thảy sinh linh của vùng đất Hôi Tịch, dưới khí thế áp bức kinh hoàng, sinh linh Tai họa đen tối liên tiếp ngã quỵ, quỳ sát mặt đất, nghiền nát đại lục vô biên.
Trong thoáng chốc, bên trong tầm nhìn khả kiến, trên mặt đất đầy rẫy những cường giả Tai họa đen tối dáng vẻ điên cuồng, quỳ một cách vặn vẹo biến dạng, cũng chỉ có Bỉ Ngạn mới có thể chịu được khí cơ đàn áp mênh mông đến vậy.
Sinh linh vạn tộc thấy thế đều sợ hãi sững sờ tại chỗ, tinh thần kích động không thôi tựa như biển cuộn sóng trào
Bỉ Ngạn!
Toàn bộ đều là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn chí cao vô thượng!
Tuy rằng số lượng bóng người cao lớn đồ sộ đột nhiên xuất hiện lần này còn lâu mới có thể so sánh với những lần trước, nhưng những người trước đó là thập nhất cảnh, còn những người sau lại là Bỉ Ngạn, thực lực cách biệt một trời một vực, thậm chí có thể nói rằng hai bên vốn dĩ không hề tồn tại trong cùng một thứ nguyên, càng không có cách nào so sánh được với nhau.
“Đáng tiếc.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, có hơi tiếc nuối, cho dù lần này đã gia trì ý thức của tất cả phân thân tha ngã, nhưng hắn cũng không tìm ra được chính mình sau siêu thoát trong thời không tương lai.
Có lẽ là do thời gian quá lâu quá dài, khó mà vượt qua được.
Có thể bản chất của siêu thoát quá vô thượng nên hoàn toàn không có ở thời không tương lai, vậy tìm kiếm bằng cách nào đây?
Tóm lại, hắn tạm thời không thể kết nối với thân thể tương lai siêu thoát, mà chỉ có thể lùi lại mưu cầu thứ khác, triệu hồi thân thể tương lai có ý thức có thể đạt tới tận cùng thời không tương lai.
Một bóng dáng mờ nhạt méo mó, lẳng lặng đứng sau lưng Bạch Đông Lâm, im hơi lặng tiếng cứ như thể không hề tồn tại ở nơi đây.
Tưởng chừng như vô hại, nhưng khi Huyết Đồng ở một bên liếc mắt nhìn thoáng qua, nó lập tức máu lệ tuôn trào, bốc ra từng làn khói xanh, hóa thành máu thịt đen kịt, Ám Hồng cổ thành rùng mình không thôi.
Trông thấy tình trạng thê thảm của chủ Tử Ám, Bạch Đông Lâm không khỏi khẽ gật đầu, không uổng là thân thể tương lai mà dù hắn triệu hồi trong trạng thái hấp hối, thực lực đã trở nên mạnh mẽ đến cảnh giới không thể tưởng tượng nỗi.
Bạch Đông Lâm đứng trên Ám Hồng cổ thành, nhìn xuống trời đất, ánh mắt xen lẫn vào số lượng thân thể tương lai đông đến khiếp vía.
Tuy rằng số lượng thực sự không đáng kể là bao so với số phân thân tha ngã thập nhất cảnh, dù sao bọn họ cũng chỉ kéo dài ra bốn thế hệ như nhóm Vô Vi mà thôi, về phần những phân thân tha ngã khác, đương nhiên lúc “tha hóa Chư Thiên” thì toàn bộ sức mạnh đều sẽ thuộc về bản tôn.
Nhưng mà số lượng vẫn khá dọa người, đại khái là: 4×129600.
Đợt kiếp nạn vạn tộc xâm lấn này hoàn toàn do Bỉ Ngạn thống lĩnh, tất nhiên phải là Bỉ Ngạn mới đối phó được với những kẻ này, lý do mà hắn triệu hồi tất thảy số lượng khổng lồ phân thân tha ngã là để tập hợp ý thức của họ và đánh vỡ ranh giới tương lai của vùng đất Hôi Tịch.
Nếu không, với mức độ vững chắc của thời không ở nơi đây, vốn chẳng thể kết nối đến thời không tương lai.
Lúc này, vùng đất Hôi Tịch đã trở thành đại dương Bỉ Ngạn, ngoại trừ Bạch Đông Lâm, những người còn lại, bất kể là bạn bè hay kẻ địch đều đã rơi vào một khoảng ý thức trống rỗng, nảy sinh nghi ngờ với tất cả những gì họ nhìn thấy và không ngừng tự chất vấn nhận thức của bản thân, cảm giác hỗn loạn do sự xung đột giữa ý thức và thực tế gây ra, khiến người ta chóng váng hoa cả mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận