Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 559: Chuông Cực Đạo

Bạch Đông Lâm bước ra từ cánh cửa đó, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, giống như máu tươi đã nhuộm đỏ hết các bậc thang, tầng tầng lớp lớp, kéo dài đến cuối tầm mắt. Muốn đến nơi mở ra thí luyện Cực Đạo, trước tiên phải bước qua cầu thang Tinh Hồng này.
Từng nấc thang màu đỏ tươi, dài và ngắn bất định, kiểm tra ý chí, đạo tâm và cả niềm tin.
Chỉ có những người ý chí cứng cỏi, đạo tâm thuần túy, niềm tin kiên định, mới có thể đi đến cuối cùng, ngược lại, mấy bậc thang đỏ tươi này sẽ kéo dài vô cùng vô tận, cho dù là đi đến hết tuổi thọ, cũng không đến được điểm cuối.
Cộp!
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm toát lên vẻ kiên định, không chút do dự, trực tiếp bước lên bậc thang, từng bước một, bước lên cầu thang.
Tất cả các ảo ảnh, nỗi sợ hãi vô tận, đau đớn, cám dỗ.
Thiên nhân ngũ suy, vĩnh hằng hay mất đi, kiếp nạn, đau thương.
Tất cả đều thuộc về tâm của ta, tất cả đều bị diệt bởi tâm của ta.
Tốc độ bước đi của Bạch Đông Lâm càng ngày càng nhanh, quang mang trong hai mắt cực kỳ rực rỡ, đạo tâm rực sáng, một niềm tin bất diệt bồi hồi trong lòng.
Sâm La Vạn Tượng, vô tận tra tấn, toàn bộ đều bị nuốt vào trong bụng, trộn lẫn! Mài mòn! Nuốt chửng!
Không thể ngăn cản!
Không có gì là không thể tiến lên phía
trước!
‘Ai muốn ngăn cản ta?!’
‘Cho dù đó là vật thật, hay là ảo ảnh, chứa nhiều đau khổ và tổn thương, nhận thức, ác niệm!’
Diệt diệt diệt! Diệt hết tất cả!
Ha ha ha. Ăn đi! Nuốt chửng hết tất cả!
Ý niệm của Bạch Đông Lâm ngưng tụ thành thực chất, thăng hoa đến
tột cùng, hóa thành một lưỡi đao ý chí rực rỡ.
Tan vỡ! Hủy diệt!
Trảm! Lưỡi đao ý chí lập tức bổ xuống, sương mù phía trên cầu thang Tinh Hồng bị bổ ra, đưa mắt nhìn ra xa, bậc thang cuối cùng đã ở trước
mắt.
Trên bậc thang đỏ tươi, nam tử như cột thép đang khoanh chân ngồi
kia lập tức đứng dậy, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
“Tiểu tử này, ý chí thật khủng bố, tuổi còn trẻ mà đã có thể biến ý chí hóa thành thực chất, còn có thể chém ra một đao đáng sợ như vậy!”
“Sư đệ, xem ra tông môn xuất hiện một tên tiểu tử tài giỏi rồi nha!”
“Quác quác!”
Bạch Nha vỗ cánh, nghiêng đầu, đôi mắt trắng bệch nhìn chăm chú vào Bạch Đông Lâm, quỷ dị khó hiểu.
Có lưỡi đao ý chí mở đường, phía trước lập tức trở nên sáng sủa, vẻ mặt Bạch Đông Lâm trầm tĩnh, mỗi một bước hạ xuống, cầu thang Tinh Hồng đều rút ngắn một phần.
Một lát sau, Bạch Đông Lâm đã đi đến nấc cuối cùng của cầu thang Tinh Hồng, đứng trên bình đài khổng lồ, vô số ý chí tàn phá, thủ đoạn mài mòn đạo tâm, đều biến mất đi trong nháy mắt.
Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy tâm thần buông lỏng, sau khi cực độ áp lực, đầu óc cũng có chút lâng lâng.
“Thật sự là tiểu tử đáng sợ, thời gian ngắn như vậy đã vượt qua được cầu thang Tinh Hồng, theo như hiểu biết của ta, đây là trường hợp đầu tiên.”
Một giọng nam mạnh mẽ đột nhiên vang lên, ánh mắt Bạch Đông Lâm cứng lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, một bóng người cao lớn có vẻ quen thuộc chậm rãi hiện lên.
Trong lòng Bạch Đông Lâm khẽ động, rõ ràng là người này đứng ngay trước mắt, mà trước khi giọng nói vang lên, chính hắn cũng không nhìn thấy.
Loại kĩ xảo này, hắn nhằm vào phàm nhân hoặc là tu sĩ cấp thấp cũng có thể làm được, dùng ý niệm ảnh hưởng đến hiện thực, che đậy cảm giác của người khác.
Bóng người dần dần hiện ra rõ ràng hơn, rốt cục Bạch Đông Lâm cũng thấy rõ diện mạo của nam nhân như cột thép này, còn có Bạch Nha trên vai.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ tới lại là bọn họ, hắn đã từng tiếp xúc qua với Bạch Nha và nam tử cao lớn này, chẳng qua là trước khi rời khỏi Cổ Giới, từng gặp mặt qua một lần.
“Vãn bối Bạch Đông Lâm, ra mắt tiền bối Thủ Chung Giả!”
Bạch Đông Lâm hơi cong người chắp tay hành lễ, tuy rằng tên là “Thủ Chung Giả”, nhưng không chỉ là người trông coi chuông bình thường, ngay cả thân là “Người nắm giữ Vũ Tháp” ở trước mặt hắn ta cũng phải tỏ ra cung kính, có thể tưởng tượng được địa vị của hắn ta cao đến mức nào.
“Tiểu tử, ngươi biết ta?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên kinh ngạc, tất nhiên là không qua
mặt hắn ta được, chính hắn ta cũng có chút tò mò, hắn ta trấn thủ nơi này, rất
hiếm khi đi ra ngoài một lần.
“Vãn bối may mắn, đã từng gặp qua tiền bối một lần ở Minh Dự Cổ Giới.”
“A, thì ra là như thế.”
Đại hán khẽ gật đầu, lần đi ra ngoài gần nhất của hắn ta, quả thật chỉ đi qua Cổ Giới một lần, trước đây loại tu sĩ nhỏ yếu giống như Bạch Đông
Lâm này, trải rộng khắp nơi, tất nhiên là hắn ta không có lưu ý.
“Ta là ‘Thủ Chung Giả’ đời này, Hung, đây là sư đệ của ta, Lệ.”
Hung giới thiệu mình xong, sau đó tay phải chỉ vào Bạch Nha trên vai.
Trong lòng Bạch Đông Lâm khẽ động, nhớ tới cảnh tượng quang ảnh mình đã từng gặp qua, quả nhiên Bạch Nha này không hề đơn giản, vậy mà lại có liên quan mật thiết với Lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận