Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1658 - Tụ tập trảm đạo (2)

“Lý U đó chậm chạp không ra khỏi thiên lao, nơi đó không nhốt được cường giả thập giai, chỉ sợ chuyện này không hề đơn giản.”
Tù Ám Sinh suy tư một lát, sau đó ý niệm vừa chuyển, triệu tập đại quân trấn thủ hoàng thành đế quốc tới đây.
“Ngồi ở đây miên man suy nghĩ cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta tới thiên lao gặp Lý U đã.”
“Thập Thất, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu thật sự chọc vào cường giả thập giai thì ngươi hãy tự sát đi!”
Khoé miệng Tù Xi run rẩy, đại ca muốn một mình hắn gánh chịu việc này và tách Tù Diệu Không ra ngoài đây mà.
Tù Ám Sinh dẫn đại quân cường giả đi thẳng tới thiên lao.
Đại điện trống rỗng đột nhiên tối sầm lại, một bóng dáng bỗng xuất hiện.
“Mấy đứa nhóc này thật sự không thể làm người ta bớt lo được mà.”
Vừa dứt lời, bóng dáng này đã biến mất như quỷ mị, bước vào thiên lao theo mọi người.

Sương mù quay cuồng như thiên binh thiên tướng, Tù Ám Sinh dẫn đại quân xuất hiện ở nơi sâu trong thiên lao. Bóng người như ẩn như hiện trong làn sương đen, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao và nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Trên đỉnh kim tự tháp đen nhánh nguy nga chót vót có một bóng người đang ngồi khoanh chân. Mà phía trên mặt đất vô biên vô hạn lại đang có vô số bóng người lớn bé không giống nhau đang quỳ xuống.
“Đây, đây còn là những tội phạm cực ác cứng đầu khó thuần phục đó nữa sao!?”
Tù Ám Sinh cảm thấy chấn động, nguyên nhân đế quốc không giết những tên tội phạm này chính là vì muốn thu phục bọn họ, để bọn họ làm việc cho đế quốc. Dù sao thì cường giả cửu giai cũng không phải là người có thể dễ dàng gặp được như cải trắng, cứ giết như vậy thì thật sự rất đáng tiếc.
Giờ phút này, những tên tội phạm không dao động với lời vừa đe doạ vừa dụ dỗ của đế quốc, thậm chí thà bị giam giữ mấy trăm vạn năm cũng không khuất phục lại ngoan ngoãn quỳ rạp xuống trên mặt đất giống như những con chó.
“Người này chính là chủ nhân của cánh tay đó à?”
Bạch Đông Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt của Tù Ám Sinh. Đôi mắt của Tù Ám Sinh co lại, ý thức giống như tàn đuốc trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Vù vù!
Sương mù bị xé rách, một bóng người bước ra, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tù Ám Sinh, chặn lại ánh mắt của Bạch Đông Lâm.
“Phù phù! Lão, lão tổ tông, sao ngươi lại tới đây?”
Tù Ám Sinh lạnh tới nỗi chảy đầy mồ hôi, hắn căn bản không nhận ra mình đã đi qua quỷ môn quan một chuyến.
“Xin hỏi các hạ là người phương nào? Nơi đây là đế quốc Tù Điểu, nếu có điểm nào mạo phạm, mong các hạ hãy thứ lỗi, thật sự không cần chấp nhặt với bọn nhỏ.”
Tù Long không để ý tới Tù Ám Sinh mà nhìn Bạch Đông Lâm với vẻ mặt trịnh trọng. Hắn lại hoàn toàn không nhìn thấu được đối phương, đây là một cường giả không thua gì hắn.
Tù Long là một trong hai vị lão tổ tông của đế quốc Tù Điểu, hắn đã sống cực kỳ lâu, chính là cường giả thập giai lâu đời.
“Các ngươi đứng đợi ở bên cạnh trước đã.”
Bạch Đông Lâm chỉ liếc nhìn một cái đã thu lại ánh mắt, hắn không cảm thấy hứng thú với đám người yếu ớt này, thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch của mình quan trọng hơn.
“Ngươi!”
Tù Long nhíu mày lại, trong mắt bùng lên lửa giận, mọi người đều là thập giai, đối phương lại làm lơ hắn. Hơn nữa còn làm lơ hắn trên địa bàn của hắn, đúng là quá kinh thường người khác mà!
Tù Long đang định nổi giận thì thân hình đột nhiên cứng đờ, sau khi nhìn thấy phía sau Bạch Đông Lâm, khuôn mặt của hắn liên tục thay đổi, cuối cùng bị thay thế bởi sự sợ hãi cực hạn.
Chỉ thấy phía sau Bạch Đông Lâm lấp lánh thần quang rực rỡ, thời không bị vặn vẹo, một hiện tượng kỳ lạ đáng sợ cực kỳ rộng lớn, không thể nhìn thấy giới hạn đang điên cuồng khuếch tán — Vô Hạn Thần Ma giới!
Trong mỗi một thế giới linh khiếu vô hạn đều có những bóng người nguy nga chậm rãi đứng lên, bước một bước và buông xuống thế giới này.
Mười mấy vạn thập cảnh hội tụ lại, hơi thở phức tạp và đáng sợ đan xen làm cho hư không trở nên hỗn loạn không thể chịu đựng nổi.
“Hì hì! Cuối cùng bổn đại gia cũng ra ngoài rồi! Hít nà! Đây là hơi thở của tự do ư? Thoải mái thật đó!”
“A di đà phật!”
“Chí Ác, ngươi nói đúng, ta dám cá nơi đây chính là nơi bản Đổ Thánh quật khởi…”
Ơ ơ—
Đôi mắt của Tù Long trắng dã, con ngươi đã co lại đến nỗi biến mất, giống như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt cổ, không thể thốt ra một âm thanh hoàn chỉnh.
Hắn đã bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng này đâu chứ?
“Thập, thập giai! Tất cả đều là cường giả thập giai! Mười mấy vạn cường giả thập giai…”
“Điên rồi! Điên rồi! Ta đang nằm mơ à?”
Mọi người đều sửng sốt khi nghe thấy tiếng gào thét điên loạn của Tù Long. Sau đó, khuôn mặt trở nên trắng bệch, miệng há to đến cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận