Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 520: Vị vua phế phẩm

Tiểu hung, hung, đại hung, cực hung, cửa tử, năm giai đoạn này được đẩy lên cao từng cấp độ một, độ khó cũng tương ứng. Những người này lần lượt đều có thể vượt qua nguy hiểm chứng tỏ khả năng chiến đấu đều đã vượt xa các tu sĩ cùng thời, mà năng lực cũng rất toàn diện, hầu như không có nhược điểm.
Dù sao thì cửa ải khảo hạch thứ nhất này có liên quan đến toàn bộ các phương diện, nếu như có nhược điểm trí mạng thì sớm đã chết rồi.
‘Dưới thời đại đỉnh sóng, vô số thiên tài yêu nghiệt như là cá diếc sang sông, truyền thuyết lưu lạc về kế thừa bảo vật từ Lưu Lãng Đế đã hấp dẫn các thiên tài đến đây, cuối cùng vẫn chỉ là tu sĩ trong mảnh nhỏ của Càn Nguyên giới.’
‘Duy Nhất Chân Giới vô biên vô tận, lúc này không biết còn ẩn giấu biết bao nhiêu thiên tài, yên lặng ẩn núp, khắc khổ tu luyện, chỉ đợi ngày xuất thế, tất nhiên sẽ gây ra kinh thiên động địa!’
Ngân Đồng trong lòng có chút kích động, không nghĩ hắn lại may mắn như vậy, có thể chứng kiến được hào quang của thời đại đỉnh sóng này.
Hắn cũng không rõ đã có bao nhiêu lần đỉnh sóng, dù sao tất cả đều chỉ bình bình đạm đạm trải qua năm tháng, đến khi hao mòn hết thảy linh thức.
Dù sao thì thời đại phong ba này chỉ chiếm một 1% tỉ lệ thời gian của cả một thời đại, còn lại 99% cũng chỉ là giai đoạn làm nền mà thôi!
Đè xuống những gợn sóng trong lòng, Ngân Đồng vung đôi tay nhỏ của mình lên, cả đám người chỉ cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một cảnh tượng dập dờn, sau khi ánh mắt đã khôi phục bình thường, phát hiện mình đã được đưa tới một góc của tinh hà phía trên.
Nhìn xuống phía dưới, có vô vàn ngôi sao, mặt trời xoay tròn theo một quỹ đạo cố định, kéo dài đến cuối tầm mắt.
Sáu mươi sáu người ngồi xung quanh ngai vị Đại Nhật Vương tọa tạo thành một vòng tròn, có hơi xoay nhẹ, Ngân Đồng ở trong vòng tròn, ngai vị rộng vài trượng nhưng tất cả dồn hết tại vị trí trung tâm.
Ngân Đồng duỗi tay nhỏ của mình ra, ánh sáng lấp lành phía trên ngưng kết tạo thành một khối đa diện màu bạc trong tay hắn, nhẹ nhàng ước chừng xong, Ngân Đồng tiếp tục nói:
“Xin chúc mừng các vị đã tiến vào vòng khảo hạch chính thức vị trí thừa kế của Lưu Lãng Đế, cũng chính là vòng khảo hạch cuối cùng!”
“Trước khi bắt đầu khảo hạch, ta sẽ phải giới thiệu với các vị đôi nét về vị Lưu Lãng Đế này cũng vị trí thừa kế…”
Tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, tập trung lắng nghe.
Những kẻ bất chấp việc nguy hiểm tính mạng mà tiến vào Trấn Ma Thần Điện này ắt hẳn muốn thu hoạch được cái gì đó.
Mà ngoại trừ một vài người ra, thì đa phần bọn họ không hề biết gì về Lưu Lãng Đế này, càng không biết rõ vật thừa kế đến cuối cùng là cái gì.
Chỉ cần có tâm lý cứ là bí cảnh át hẳn sẽ có bảo vật, thế nên họ mới không hề do dự một chút nào mà tiến vào tuyệt cung.
Chí ít Bạch Đông Lâm chính là có suy nghĩ như vậy.
Lưu Lãng Đế này đã tồn tại từ rất xưa, nếu như không phải cố ý đi tìm hiểu thì sẽ có rất ít người biết được.
Ngân Đồng nhắm hai mắt lại, tìm kiếm những ký ức từ vạn năm trước từ nơi sâu nhất trong não mình.
“Lưu Lãng Đế, không môn không phái, không một người thân quen, đơn độc tựa như tên của hắn ta vậy, cả đời đều phiêu bạt lang thang, dấu chân trải rộng vô số cấm khu bí cảnh,…”
“Theo như lời hắn nói, hắn ta mang trên mình tu vi nghịch thiên, hắn ta đã tu luyện được rất nhiều các loại công pháp thần kỳ, có vô số bảo vật huyền bí hắn đều dựa vào vận khí của mình mà nhặt được!”
“Từ lúc bắt đầu mới có chiến trường, từ trong phế tích của các đại tông môn, đến các cấm khu bí cảnh, nơi vụn tàn trên thế giới, rất nhiều trận chiến, di tích viễn cổ cũng như tầng cuối cùng của hàng vạn thứ nguyên không gian, Chư Thiên Vạn Giới, Quy Khư Chi Địa,…”
Lúc Ngân Đồng nói đến đây, giọng điệu hắn dần dần trầm thấp, ánh bạc lấp lánh giữa hai mắt đầy khó hiểu, như hiện lên một tia khâm phục.
“Ha ha, tên tiện nhân Lưu Lãng Đế này lợi hại nhật nha! Chạy đến mộ tổ trong Thượng Cổ thế gia để nhặt đồ bỏ đi, đến bảo khố của dị tộc để nhặt ve chai!”
“Chậc chậc chậc, đỉnh nhất là tên này lại dám xem Chư Thiên Vạn Giới Quy Khư Chi Đại như vườn hoa sau nhà mình, thích đến thì đến, thích đi thì đi.”
Ngân Đồng ngưng lại, trong hai mắt mang theo ý cười nhìn quanh bốn phía, đem tất cả sắc mặt có phần hưng phấn của tất cả mọi người ở đây thu vào trong mắt mình.
“Khụ khụ khụ, các vị, tỉnh táo!”
“Các vị nghe được mấy lời ta vừa kể xong có phải cảm thế tên Lưu Lãng Đế này giàu đến chảy mỡ, các loại bảo vật chồng chất như núi không?”
Đám người nhao nhao gật đầu.
Ngân Đồng khẽ lắc đầu, nhún vai buông tay, tiếp tục nói:
“Đáng tiếc, tên rùa rụt cổ Lưu Lãng Đế này làm đủ trò xấu, đúng là dựa vào thủ đoạn “Nhặt ve chai chi vương” quả thật góp nhặt được vô số bảo vật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận