Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 158: Vĩnh Dạ

Sau khi vào động, hắn liếc mắt một cái là thấy vòng tay Cực Đạo đang bị Tiểu Tử xuyên trên người treo lơ lửng trên quái thụ. Lúc này, Tiểu Tử cũng phát hiện ra Bạch Đông Lâm, ý niệm chấn động hư không phát ra tiếng khóc. “Đa ca! Cuối cùng đại ca cũng tới cứu Tiểu Tử rồi! Hu hu, con chim thối tha này bắt nạt Tiểu Tử. Nó mổ làm Tiểu Tử đau quá.”
Bách Đông Lâm không để ý tới Tiểu Tử đang khóc lóc kể lể. Trong cảm ứng của hắn thì trạng thái của Tiểu Tử rất tốt. Bạch Đông Lâm nhìn chằm chằm con quạ trắng đứng trên đầu cành. Quạ trắng cũng ngoẹo đầu dùng đôi mắt màu trắng quỷ dị nhìn chằm chằm hắn. Trong khoảnh khắc, ngoài tiếng khóc nức nở của Tiểu Tử thì trong động chẳng có bất cứ âm thanh nào khác, bầu không khí có chút quái dị.
“Quạ quạ!”
Quạ trắng kêu lên mấy tiếng, quái thụ lập tức run rẩy, ẩn ẩn như phát ra tiếng rồng ngâm. Bộ rễ cường tráng màu trắng rút từ trong nham thạch ra. Quái thụ giống như một vật sống. Nó văn vẹo, lăn lộn một lúc rồi hóa thành một con Mộc Long xoay quanh trong hư không, cấp tốc thu nhỏ lại. Đầu và đuôi nó dính với nhau biến thành một cái vòng tròn hình rồng nhỏ nhỏ, tự động đeo vào chân của quạ trắng.
Bạch Đông Lâm vô cùng ngạc nhiên, không ngờ quái thụ này lại là thứ trong truyền thuyết. Mộc Long là một dị chủng đặc biệt. Hắn cũng chỉ thấy xem qua vài ghi chép hiếm hoi về nó ở Thư Sơn. Không ngờ Bạch Đông Lâm lại có thể thật sự nhìn thấy nó ở đây.
Hắn không cảm nhận được địch ý trên người quạ trắng vì thế cũng không chủ động công kích. Hơn nữa, trực giác nói với Bạch Đông Lâm rằng nếu bản thân ra tay thì hậu quả sẽ không tốt. Tiểu Tử rơi trên mặt đất lăn lộn mấy vòng trở lại bên cạnh Bạch Đông Lâm, hóa thành vòng tay đeo vào tay hắn. Xem ra nó đã phải chịu không ít khổ, vòng tay Cực Đạo cũng tự động bay về tay trái.
“Quạ quạ!”
Quạ trắng liếc mắt nhìn Bạch Đông Lâm một cái, xoay người bay sâu vào trong động. Ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên thâm thúy. Hắn đã đạt được mục đích của chuyến đi này nhưng cũng không lập tức rút đi. Bạch Đông Lâm cảm ứng được dường như trong chỗ sâu của huyệt động này có thứ gì đó đang triệu hoán hắn.
Bạch Đông Lăng hơi do dự, nhưng vẫn không kìm được tính tò mò nên đã cất bước đi sâu vào trong động. Tại đại điện trong huyệt động, quạ trắng đậu trên bờ vai của hài cốt ngồi ở vương tọa. Nó ngoẹo đầu nhìn Bạch Đông Lâm đang chậm rãi đi tới. Hắn đứng ở đại điện, đập vào mắt là ý chí bất khuất vĩnh hằng của hài cốt trên vương tọa. Nó khiến sắc mặt Bạch Đông Lâm hơi thay đổi, ánh mắt rơi vào vòng tay màu đỏ. Hắn liếc mắt một cái là nhận ra đó là vòng tay Cực Đạo.
Thánh tông tiền bối của Táng vực thuộc Minh Dự Cổ Giới qua đời, Bạch Đông Lâm chỉnh lý lại vẻ mặt, mặt trở nên trang trọng, hơi khom mình hành lễ.
“Quạ quạ!”
Quạ trắng kêu lên một tiếng lộ ra vẻ bị thương, vòng tay màu đỏ đậm hơi chấn động một chút. Sau đó, ánh sáng đỏ hiện lên, toàn bộ đại điện nhẹ nhàng chấn động. Vô số điểm sáng hiện lên, càng lúc càng nhiều tràn ngập toàn bộ không gian. Chúng bao phủ toàn bộ đại điện mà Bạch Đông Lâm đang ở trong đó. Vô số điểm sáng tụ lại với nhau hình thành từng bức tranh.
Cung điện khổng hồ hùng vĩ, trăng sao xoay quanh nó. Nơi cao nhất của đại điện có vài bóng người cao lớn đang ngồi ngay ngắn ở đó. Trong đại điện, một người nam tử oai phong đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ bất khuất nhìn thẳng về phía chân trời. Một giọng nói hư vô truyền từ nơi cao nhất của đại điện tới.
“Nếu tâm ý đã quyết thì hãy đi đi.”
“Lệ, bái biệt chư vị lão tổ.”
Người nam tử hơi khom mình hành lễ, sau đó thân thể oai hùng hóa thành hư vô, một điểm chân linh lóe lên rồi biến mất.
Ở một thôn nhỏ hẻo lánh, trong một căn phòng nhỏ nghèo nàn, người phụ nữ đang sinh nở phát ra tiếng kêu thảm thiết. Thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng bà đỡ kêu ầm ĩ.
“Oa oa oa!” Một tiếng khóc của trẻ con vang lên rõ to, đứa trẻ đã được sinh ra.
Ngoài phòng có một lão giả râu tóc bạc phơ thận trọng nhận lấy đứa trẻ, trong hốc mắt là lệ nóng, miệng thì hô to tổ sư.
Đông Cực Minh Hải, một thiếu niên mặc hắc bào và rất nhiều tu sĩ Thần Khiếu Cảnh khác đã hóa thành tia sáng trắng đi qua thông đạo vòng xoáy rồi hạ xuống Minh Dự Cổ Giới.
Ở chỗ sâu trong Táng vực, trong không gian kỳ dị, hơn mười bóng người vặn vẹo đang ngồi xếp bằng.
“Hoang đường! Ta tuyệt đối không đồng ý.”
“Các ngươi đều điên rồi! Cổ Giới có vô số chúng sinh vô tội!”
“Có ta ở đây, ta tuyệt không cho phép các người thực thi ‘kế hoạch Vĩnh Dạ’ ở nơi này!”
Chiến!
Đại chiến!
Một cuộc đại chiến kinh khủng suýt nữa đánh nát toàn bộ Táng vực.
“Lệ!”
Một tiếng gào giận dữ vang vọng trời xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận