Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 124: Bức màn lớn sắp được kéo ra rồi

Hắn khóa chặt tọa độ, vạch ra cửa ánh sáng rồi bước qua, lập tức xuất hiện trong một Thanh Đồng đại điện. Xung quanh liên tục hiện lên cánh cửa ánh sáng, một vạn người đứng trong Thanh Đồng đại điện rộng lớn này không hề có vẻ chen chúc chật chội. Bạch Đông Lâm khẽ động thần hồn, cảm ứng được mấy khí tức quen thuộc, Tô Thất, Thánh Khanh, Thần Vô Khuyết,...
Đúng lúc này, một loạt âm thanh uy nghiêm vang lên trong hư không:
“Ta là điện chủ của Trụ Điện, lần này vì có tình huống đặc biệt nên cố ý mở ra quyền hạn của Trụ Điện cho các ngươi.”
“Một tháng tiếp theo, các ngươi đều sẽ phải bế quan tu luyện trong Trụ Điện, Nơi này có trận pháp tụ linh cường đại, linh khí càng nồng đậm gấp trăm lần so với bên ngoài.”
“Hơn nữa, Trụ Điện sẽ mở ra dòng chảy thời gian với tốc độ chậm gấp mười lần. Đây là giới hạn mà Thần Khiếu Cảnh các ngươi có thể thừa nhận nổi.”
“Hãy nhớ, nhiều nhất có thể nâng cao tu vi lên đến Thần Khiếu Cảnh viên mãn, tuyệt đối không được đột phá Thần Văn Cảnh, kẻ nào vi phạm sẽ bị phạt nặng.”
Điện chủ Trụ Điện vừa nói mới dứt lời, thời không trong đại điện khẽ trở nên vặn vẹo. Linh khí vô cùng nồng đậm cũng dần xuất hiện, thậm chí trong không khí còn vang lên tiếng linh khí lưu chuyển.
Biểu cảm Bạch Đông Lâm chợt thay đổi, trên dưới bốn phía là vũ trụ, từ xưa đến nay là thời gian, thảo nào gọi là Trụ Điện. Hóa ra nó có năng lực điều khiển thời gian, khiến hắn đỏ mắt không thôi.
Bạch Đông Lâm không hề nghĩ nhiều, ngồi khoanh chân định bắt đầu tu luyện. Tất nhiên hắn phải quý trọng điều kiện tu luyện tốt như vậy. Thanh Đồng đại điện này vô cùng trống trải, cho dù là một vạn người thì cũng cách nhau rất xa, sẽ không quấy rầy lẫn nhau.
Tuy rằng như vậy, hắn cũng không dám mở ra linh khiếu, có lẽ những đệ tử kia đang say mê tu luyện nên không chú ý tới hắn. Nhưng vị điện chủ Trụ Điện này thì khó mà nói, cho dù chỉ là một vạn phần trăm khả năng hắn cũng sẽ không thử.
Không thể mở ra linh khiếu cũng không sao cả, dù sao hắn ta đã nói không thể đột phá Thần Văn Cảnh, mở ra thiên khiếu cũng không nâng cao được bao nhiêu. Việc mở ra thiên khiếu sẽ không tăng thể lực hay huyết nguyên lên.
Thiên khiếu chủ thần hải tăng lên chính là linh hồn cùng trí tuệ.
Thần hải của hắn đã được mở ra từ lâu, linh hồn càng cường đại, cũng không thiếu đôi chút tăng lên đó của thiên khiếu.
Hắn dùng thời gian mười tháng cùng với linh khí dồi dào nơi đây để mài giũa nhân khiếu, địa khiếu thì không gì tốt hơn nữa. Không những có thể nâng cao thể lực mà còn có thể nuôi dưỡng linh khiếu tăng huyết nguyên lên.
Chỗ sâu trong thần hải, linh hồn ngồi khoanh chân chưa có lúc nào dừng việc lĩnh hội kinh phật đạo tạng và bí thuật thần thông.
Ý niệm vừa chuyển, Bạch Đông Lâm lấy hạt giống màu tím từ trong vòng tay ra. Từ khi hắn có được đồ vật nhỏ này, mỗi ngày không ngừng tiến hành bồi dưỡng nó. Không biết nó đã hút bao nhiêu tinh huyết, thế nhưng còn chưa có mọc mầm, thật sự rất ngoan cố.
Lần này, hắn định chuyên tâm bế quan tu luyện sâu hơn, nhưng mỗi ngày không rảnh phân tâm bón cho nó. Tất nhiên hắn cũng không thể nào từ bỏ việc nuôi dưỡng, đã tốn nhiều công sức như vậy rồi.
Bạch Đông Lâm điều khiển thân xác, lòng bàn tay nứt ra, nhét hạt giống vào trong vết nứt, làn da nháy mắt khép lại. Hắn làm xong hết thảy mọi chuyện, hài lòng gật đầu.
Sau đó Bạch Đông Lâm nhắm mắt lại, hợp nhất tâm, thần, ý. Không ngừng vận chuyển huyết nguyên trong cơ thể, chìm vào tu luyện càng sâu hơn.
‘Cong, cong, cong…”
Ba tiếng chuông vang dội truyền tới từ nơi sâu của Thánh Tông. âm thanh này có tính xuyên thấu mạnh mẽ, lập tức càn quét khắp Thánh Tông. Cùng lúc đó, các Đại Năng Thánh Tông đang nhắm mắt bế quan chợt mở mắt, ý niệm dạt dào cuồn cuộn lan khắp vạn dặm tầng mây trên bầu trời nơi đây.
Bên trong Thanh Đồng đại điện của Trụ Điện.
Hơn một vạn đệ tử ngồi khoanh chân bị tiếng chuông đánh thức. Ai nấy đều bừng bừng khí thế, gần như tu vi của mỗi người đã đạt đến Thần Khiếu viên mãn.
Đệ tử Thánh Tông mỗi người đều có tài năng xuất chúng, hơn nữa lĩnh hội được ở Bia Giới. Bốn lần giảng đạo cùng với sự hỗ trợ của Trụ Điện có linh khí gấp trăm lần, tu vi đột phá là lẽ dĩ nhiên.
Bạch Đông Lâm ngộ đạo mười tháng, chậm rãi mở mắt ra. Phù văn chữ “vạn” ở nơi sâu thẳm trong mắt trái nhanh chóng xoay chuyển lấp lánh ánh vàng. Phù văn chữ “đạo” bên trong mắt phải không ngừng biến ảo ánh sáng đen tuyền, như thể hai luồng khí tức giao hòa lẫn nhau, vừa mâu thuẫn lại thống nhất.
Bạch Đông Lâm khẽ nhả ra một ngụm trọc khí, thu lại toàn bộ khí tức huyền ảo. Cả người khôi phục dáng vẻ nho nhã hiền hoà như bình thường.
“Bức màn lớn sắp được kéo ra rồi sao? Cuối cùng chuyện lớn khiến Thánh Tông coi trọng bậc này cũng đã bắt đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận