Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1655 - Vượt qua sự tàn sát của thời không (1)

“Tam Đạo La Sát Đế, vì tu luyện bí thuật luyện thể mà đã nuốt chửng bốn mươi tám ngàn sinh mệnh Tinh Thần ở tinh vực Khả Lam vào bảy triệu năm trước, gây ra vô vàn sát nghiệp.”
“Trong đó, chỉ riêng Nhân tộc ta, đã tròn hai trăm ngàn tỷ người chết trong bụng ngươi, sau khi tội ác bị phơi bày, ngươi đã bị đế quốc Tù Điểu bắt giữ và giam cầm.”
“Còn ngươi, Cửu Anh Lão Quỷ.”
Bạch Đông Lâm khẽ híp mắt, nhìn sang một lão giả cao chưa đầy một mét, gầy đét như que củi, đầu tóc đỏ tươi.
“Mười triệu năm trước, Tà Anh giáo tàn sát bừa bãi vô số tinh vực, thủ đoạn của giáo đồ trong đó cực kỳ tàn nhẫn, dùng phụ nữ đang mang thai để luyện Tà Anh linh, theo thống kê, đã có tổng cộng hơn bảy mươi tám ngàn tỷ thai phụ chín tháng bị tra tấn cho đến chết để bắt sống đứa trẻ.”
“Hừ! Nguồn tà khí của vô tận Anh linh này dễ sử dụng lắm đúng chứ?”
Cửu Anh Lão Quỷ nghe vậy, sắc mặt biến đổi, hắn cảm nhận được một luồng sát khí nghiêm nghị, liền không chút chần chừ, cơ thể run lên, kế đó hóa thành vô tận huyết quang, phóng đi khắp bốn phương tám hướng.
Bạch Đông Lâm liên tục vạch trần gốc rễ của hai tù nhân, hơn nữa còn lộ ra vẻ không hài lòng, ý nghĩa đã quá rõ ràng.
Ngay lập tức, tất cả các tù nhân đã phạm phải tội trạng cực ác vận dụng hết các loại thủ đoạn nhằm liều mạng chạy trốn.
Bọn họ hoàn toàn không dám nảy sinh ý nghĩ cùng nhau tấn công Bạch Đông Lâm, bởi vì luồng khí cơ đó thực sự quá đáng sợ.
Bạch Đông Lâm ngồi khoanh chân trên đỉnh kim tự tháp, không hề nhúc nhích, để mặc đám tù nhân bỏ chạy, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, số tù nhân còn ở yên tại chỗ không tới ba phần.
“Quá ngu xuẩn.”
Trong nhóm người ở bên phải, có một đại hán cởi trần khe khẽ lắc đầu, hiển nhiên là rất khinh thường những kẻ khốn kiếp đã chạy trốn.
“Hừ! Giết——”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên rét lạnh, hắn từ từ nâng tay lên, chỉ tay về Hư Không phía trước, làm khơi dậy một số tiếng nước động.
......
Hai mươi triệu năm trước, tinh vực Klass, sao Lộc Tuyền, trong một trạch viện của cung đình.
“Chúc mừng lão gia! Chúc mừng phu nhân! Là một bé trai khỏe mạnh!”
Nét mặt bà đỡ ngạc nhiên lẫn vui mừng, ôm một đứa bé sơ sinh da nhăn nheo, dính đầy vết máu trong ngực, chỉ thấy đứa bé mới sinh này có một mái tóc dài màu đỏ, chẳng hề quấy khóc, mặt mày hơi dữ tợn.
Thình lình!
Giữa Hư Không nổi lên gợn sóng lăn tăn, một ngón tay thon dài vươn ra từ trong ấy, không nhanh không chậm, ấn thẳng vào giữa hai lông mày của đứa bé, dẫn đến một cơn chấn động nhẹ, cơ thể nhỏ bé lập tức hóa thành hư vô.
“Á á á!!”
Bà đỡ trông thấy cảnh tượng này liền sợ đến mức choáng váng, chỉ còn biết la hét hoảng loạn.
Mười hai triệu năm trước, Khổ Mông Thoan Tinh, La Sát Thập Nhị công tử vừa ra đời đã bị ấn chết bởi một ngón tay.
Chín triệu năm trước……
“Đó chính là sức mạnh của thời gian, dưới Chân Ngã Duy Nhất, toàn bộ đều là loài giun dế.”
Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, chậm rãi thu hồi bàn tay, hắn vượt qua hơn hai triệu tiết điểm thời gian cùng một lúc, để diệt trừ triệt để những kẻ tù nhân cực ác kia từ cội nguồn ra đời và xóa sạch dấu vết tồn tại của chúng.
Dòng sông thời gian hơi dâng lên một ít gợn sóng, thế giới hiện nay đã thay đổi rất nhiều, các sinh linh chết trong tay những tên tù nhân này vẫn sống tốt như thể chưa từng gặp phải tai họa.
Vô số sinh linh bị thay đổi quỹ đạo vận mệnh, nhưng chúng vốn chẳng là gì so với cả trời đất bao la, gợn sóng của dòng sông thời gian rồi sẽ lắng xuống trong chớp mắt.
Cho dù là vậy, việc đó vẫn thu hút sự chú ý của Cục Quản lý Thời Không, họ chẳng hề nhận được bất kỳ đơn xin thay đổi dòng thời gian trên diện rộng của cường giả nào, rất rõ ràng đây là một hoạt động trái phép.
Ánh mắt của con mắt Thời Không quét qua đế quốc Tù Điểu, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết của Bạch Đông Lâm.
“Không bao lâu nữa, có thể Cục Quản lý Thời Không sẽ thông qua hồ sơ thời gian của những tù nhân ấy mà nhắm tới nơi này.”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm chợt lóe lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, khuấy động dòng thời gian, tạo ra một màn chắn thời không nhằm ngăn cách ánh mắt thăm dò tìm tòi đó ra bên ngoài.
“Thế này là ổn rồi, mấy việc nhỏ như vậy, sau này người quan sát Thời Không sẽ không cắn chặt không buông đâu.”
Làm xong những việc này, Bạch Đông Lâm nhìn về phía những tù nhân còn lại, ánh mắt thoáng hiện lên nét suy tư.
Mà những tù nhân đang quỳ trên đất với vẻ mặt kinh ngạc kia thì hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, đến cả việc một ít ký ức của mình bị biến mất cũng chả biết.
“Mục đích ta đến thế giới bên ngoài là để được đặt chân lên nơi cao hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến tận cùng của hết thảy mọi thứ và trèo lên tới Siêu Thoát cảnh thứ mười ba......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận