Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1971 - Nữ đế ra khỏi lồng (3)

Như vậy, vũ trụ văn minh có đủ đặc sắc, hắn nhập vào Duy Nhất Chân Giới hàng nghìn, lúc đó Chân Giới có thể nói là loạn như nồi cháo.
Trải qua phát triển gần nghìn tỷ năm, thần triều Đại Hạ đã thành công hấp thu những ưu điểm văn minh này, phát triển đến mức cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là người người như rồng, Bạch Nguyên Trinh là nữ đế, nhận được lợi ích, một hành động bước vào Bỉ Ngạn.
"Ha ha ha, đại tỷ chớ trách!"
"Chuyện này là tiểu đệ không đúng, không có sự cho phép của đại tỷ đã tự tiện chủ trương, nhưng đệ tuyệt đối không có hoài nghi năng lực của đại tỷ, chỉ là..."
"Tiểu đệ đây là nhớ tỷ rồi, sao nhẫn tâm để đại tỷ chịu khổ chịu khó trong lồng giam được chứ?"
Bạch Đông Lâm cười đùa, dỗ Bạch Nguyên Trinh như đang dỗ đứa trẻ, hắn rất quý trọng bầu không khí ấm áp trước mắt, đưa mắt nhìn bốn phía, trong thiên địa có mấy ai đáng để hắn đối đãi như vậy?
"Hừ, được rồi, bổn đế tha cho ngươi đó."
Bạch Nguyên Trinh nghe vậy, ánh mắt lập tức mềm nhũn, không còn giả vờ ra dáng vẻ giận dữ nữa.
"Tiểu đệ, đây là nơi nào? Khí tức Vạn Đạo lớn mạnh quá!"
Cảm nhận được sự lan tràn, cho đến cực hạn của Bỉ Ngạn vẫn không chạm đến bờ của thế giới, đồng thời cảm nhận được các vùng đất quỷ dị, có những nơi thậm chí khiến nàng ta sinh ra cảm giác hãi hùng, đồng tử không khỏi co rụt lại.
"Nơi này rốt cuộc lớn chừng nào?"
Trong giọng nói của Bạch Nguyên Trinh đầy tán thưởng, đây là thiên địa của ngoại giới ư? Quả nhiên là rộng lớn vô ngần!
So sánh hai cái, Duy Nhất Chân Giới giống như bụi bặm, mịt mù nhỏ đến đáng thương.
"Vực này tên là vùng đất Hôi Tịch, vắt ngang đại lục, có một vạn tám trăm tỷ Siêu Niệm!"
Bạch Đông Lâm chắp hai tay sau lưng, đứng ở đỉnh núi, nhìn quanh mười phương, thiên địa vô ngần trong mắt đều là lãnh thổ của hắn.
"Siêu Niệm?"
Nữ đế Nguyên Trinh hơi nghi ngờ, sâu trong lồng giam của nàng không rõ đơn vị chiều dài xa lạ này.
"Một Siêu Niệm bằng một vạn vạn vạn tỷ năm ánh sáng."
Giọng điệu của Bạch Đông Lâm lên xuống, ở trong tầm mắt của hắn, vùng đất Hôi Tịch tuy rộng lớn vô ngần, nhưng không tính là cái gì cả.
Bạch Nguyên Trinh: “Σ(
 ̄口 ̄

lll)!”
Chiếp! Vụt --
Trong bóng tối u ám đen kịt, một con chim to toàn thân do tiên kim đúc thành xẹt qua cực nhanh, lông vũ như đao, thần quang rạng rỡ, hai cánh giang rộng không biết đến mấy vạn dặm, kéo ra đằng sau một dải ánh sáng sáng lại.
Trên đỉnh đầu của con chim khổng lồ, có một thân hình to lớn ngồi xếp bằng, gió mạnh quát mặt nhưng lại không thể làm sợi tóc nào của hắn bay bay, vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt hơi mở ra có màn chảy phù văn vô tận trút xuống.
"Tuần Tra sứ, Giáp Ngũ Thất Lục báo cáo trung khu..."
"Lần tuần tra thường quy thứ ba trăm tỷ ở khu vực Bính Cửu vực sâu Vĩnh Hằng đã kết thúc, cơ chế phòng ngự vận chuyển bình thường, chưa phát hiện ra dấu vết Tai họa đen tối, báo cáo hết."
Ánh mắt nam tử khẽ run, màn chảy phù văn nháy mắt tán đi, sâu trong đồng tử chiếu rọi ra cảnh tượng trong bóng tối.
Đó là màng ánh sáng ẩn hình mắt thường không thể phát hiện ra được, tầng tầng lớp lớp, do đạo văn huyền ảo rườm rà ngưng kết thành, tại nơi ánh mắt có thể nhìn thấy, bao phủ góc không gian thời gian.
Chiếp --
Chim khổng lồ vỗ cánh, độn tốc tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã tránh thoát bóng tối sau lưng và bay vào trong ánh sáng.
Tầm mắt rời khỏi con chim khổng lồ và đưa lên cao vô hạn, nhất thời có một vòng tròn kim loại vô biên vô tận đập vào trong mắt, đó chính là cánh cổng Vĩnh Hằng. Khe nứt đen kịt u ám bị vũ khí siêu thoát đánh vỡ được sinh linh vạn tộc gọi là -- vực sâu Vĩnh Hằng.
Cuộc xâm lược Tai họa đen tối chưa được ngàn tỷ năm, đến đi vội vàng, sau khi "Khủng bố màu trắng" gia nhập chiến trường Toàn Tí thì vạn tộc có dư sức lực, cũng đặt một chút tinh lực vào vùng đất Hôi Tịch.
Cánh cổng Vĩnh Hằng bị công phá đã thành sự thật, cao tầng vạn tộc cũng không có cách nào chữa trị nó được, rơi vào đường cùng, chỉ có thể phái trú quân thiết hạ tầng tầng tuyến phong tỏa, cũng bố trí phòng ngự và thủ đoạn báo động trước ở vực sâu Vĩnh Hằng, mỗi giây mỗi phút đều phái cường giả tuần tra bên trong lẫn bên ngoài.
Ngoài ra thì ở vùng đất Hôi Tịch, tại nơi cách cánh cổng Vĩnh Hằng không xa còn thiết lập một căn cứ tiền tiêu, với tư cách là con mắt của hậu phương, nếu có Tai họa đen tối xâm lấn thì cũng kịp thời làm ra tư thế phòng ngự.
"Đại quân mênh mông, thấy chết không sờn, vì vạn tộc, vì chúng sinh, bước vào vòng xoáy ở chân trời, từ nay về sau một người không về!"
"Ô hô! Tráng tai!"
Trong đại điện sáng ngời, bóng người san sát, đều có vẻ mặt hướng tới, sùng bái, ánh mắt hoảng hốt nhìn chăm chú vào lão giả tận tình hét lớn trên đài cao, như thể lúc ấy bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng với khí thế bàng bạc, bi tráng không sợ gì kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận