Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1814 - Lý do thiên phú (2)

Bạch Đông Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, ký ức kích động bình tĩnh lại, sẽ không sai được, hai đại thiên phú vốn không tồn tại ở thế gian, mà là bản thân ta mượn lực lượng thần bí của thần quang bảy màu, sáng lập nên món quà dành cho bản thân mình.
Hai đại thiên phú đến bởi vì khát vọng trong tiềm thức của hắn, nếu như trước đây thứ hắn khát vọng không phải những thứ này mà là cái khác, ví dụ như thủ phủ thế giới, dung nhan tuyệt mỹ, đứa con của khí vận, hệ thống vô địch, vậy thì thần quang bảy màu cũng sẽ cho ra đáp lại tương ứng tương tự, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn.
Sau khi Bạch Đông Lâm hiểu ra điểm này thì đã từng có lòng tham muốn tiếp tục “hứa nguyện”, thế nhưng thần quang bảy màu không trả lời, có lẽ là cảnh giới lúc đó của hắn không đủ, hay hoặc là lực lượng của thần quang bảy màu đã tiêu hao hết.
Hắn càng có khuynh hướng là lí do trước, bởi vì theo cảnh giới ý thức của hắn đột phá, hai đại thiên phú được đề thăng thêm lần nữa, giống như là ý thức của hắn có thể gánh vác được trọng trách lớn hơn nên mở ra quyền hạn vậy.
“Diệt --”
Bạch Đông Lâm chắp tay trước ngực, thân hình trong nháy mắt biến mất, hóa thành hư vô.
Nháy mắt ngay sau đó, lấy Đạo Vô Chung làm trung tâm sống lại, sống lại ở trong Duy Nhất Chân Giới.
“Bản tôn, chúc mừng ngươi.”
Đạo Vô Chung bừng tỉnh từ trong tĩnh tu, nhìn Bạch Đông Lâm, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng hắn cũng có thể trở về rồi.
“Cùng vui.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, Đạo Vô Chung có thể nói là đặc biệt nhất trong tất cả các phân thân, là phân thân duy nhất đã từng có thực lực vượt xa bản tôn là hắn, cũng là hắn và bản tôn cùng hoàn thành vòng nghịch lý thời gian, đặt cơ sở cho tất cả -- ‘Dựng Thần Chú Ma chân kinh’.
“Bản tôn, trước khi trở về ta có một việc muốn nói cho ngươi.”
“Hử?”
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu lại, ý niệm khẽ động, trực tiếp lựa chọn đồng bộ ký ức, đây cũng là hắn lần đầu tiên đọc được hoàn chỉnh ký ức của Đạo Vô Chung.
Sau khi ý thức bản ngã đột phá, hắn đã không cần phải lo lắng về đạo của Đạo Vô Chung, cùng với ký ức phức tạp dài dòng sẽ ảnh hưởng đến hắn nữa.
“Mẫu thân, đại nương, còn có Bạch Lệ...”
“Bọn họ, đều lựa chọn đánh mất tự ngã rồi ư, tại, tại sao sẽ như vậy!?”
Bạch Đông Lâm ngây ngẩn cả người, tâm trạng vốn vui sướng không còn sót lại chút gì.
Hắn thậm chí không muốn đi nhìn kỹ ký ức được đồng bộ.
“Haizz, bản tôn, lần trước sau khi ngươi rời đi không lâu, cũng chính là hơn hai trăm tỷ năm trước, ba người Thanh Anh cùng nhau lựa chọn con đường này.”
“Bọn họ chung quy chỉ là sinh linh phàm tục, ngươi cải tạo bản nguyên của bọn họ, mạnh mẽ thăng hoa thành loại vĩnh hằng, thế nhưng đạo tâm và ý thức bản ngã thì lại không cách nào thay đổi được.”
“Tuy rằng năm tháng của quá khứ trong hiện thế còn chưa đến mười triệu năm, nhưng bọn họ đã ngao du qua rất nhiều tiểu thế giới của Duy Nhất Chân Giới, đã trải qua thế giới giả tưởng vô tận ở không gian chủ thần, vượt qua nhân sinh đếm không hết được, nấc thời gian tổng trên bản nguyên đã vượt xa mười ngàn tỷ năm.”
“Cũng chính là, sống mệt mỏi.”
“Ý thức yếu đuối không thể chịu tải được sự sống vĩnh hằng.”
“Bọn họ nói, xin đừng làm bọn họ sống lại, bọn họ đều rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.”
“Xin hãy để cho bọn họ ngủ say vĩnh hằng!”
Đây là, đang cầu xin hắn sao?
Bạch Đông Lâm mấp máy miệng, nhưng nói không nên lời, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, không sai, là hắn quá ích kỷ.
“Ta hiểu rồi.”
“Vô Chung, trở về đi...”
“Diệt --”
Đạo Vô Chung mỉm cười nhập diệt, nháy mắt kế tiếp hắn trực tiếp sống lại trong linh khiếu khí hiểu.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hơi trầm xuống, khí tức nhất thời cường thịnh hơn rất nhiều. Thực lực hôm nay của hắn tuy mạnh hơn Đạo Vô Chung rất rất nhiều, nhưng đối phương cũng không hổ là phân thân cường đại nhất, lực lượng hùng hậu của hắn hợp thành ùa vào bên trong cơ thể, thực lực tổng hợp trực tiếp tăng lên hơn ba phần mười.
“Thế giới Chư Thiên dựng dục người siêu thoát quả nhiên không đơn giản, mặc dù là hài cốt sau khi vỡ vụn, nhưng Đạo Vô Chung chỉ cắn nuốt một bộ phận năng lượng trong đó thôi nhưng cũng có được ba phần mười tổng cộng năng lượng ta cắn nuốt được!”
Trong mười triệu năm này hắn đã cắn nuốt không ít tài nguyên, một di tích chiến trường có gần trăm hài cốt chư thiên, năng lượng được đổi lấy trong Chư Thiên Thái Hạo, cùng với Tối Chung Bỉ Ngạn và tất cả tích lũy bên trong hai thi hài Bỉ Ngạn.
“Chư thiên cũng chia ra ba bảy loại, có thể đi ra người siêu thoát giới này, hẳn là thuộc về đĩnh núi.”
Diệt! Diệt!
Sự trở về của Đạo Vô Chung giống như là một tín hiệu, đông đảo phân thân đời thứ nhất bên trong Chư Thiên Thái Hạo ở phía xa đều đồng thời tự diệt, trở về trong thế giới linh khiếu của riêng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận