Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 737: Đòi lại danh ngạch

Băng Tuyết thần điện này cũng không phải ai cũng có thể ở. Ngoại trừ những cao tầng kia, cũng chỉ có đệ tử chân truyền hạch tâm mới có thể ở thường trú ở đây, các môn nhân đệ tử khác thì ở ở sườn núi phía dưới, từ đệ tử ngoại môn ở chân núi hướng lên trên, tầng tầng tiến vào, đẳng cấp càng cao.
“Lam Linh! Ngươi ra đây cho ta! Ta biết ngươi ở trong đó, đừng làm rùa rụt đầu!”
Vốn tưởng rằng hôm nay cũng là một ngày bình yên, lại bị tiếng gọi từ ngoài điện truyền đến phá vỡ, Bạch Đông Lâm nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt, sắp công thành, hắn cũng không muốn chọc tới phiền phức gì.
“Ngươi nếu đã dám làm, thì ngươi đừng trốn tránh, đi ra đây cho ta! Lam Linh!”
Được rồi, có vẻ như hắn không trốn thoát được!
Lắc đầu, Bạch Đông Lâm đứng dậy mở cửa phòng nội điện đi ra ngoài, mắt nhìn thẳng nữ tử xa lạ đang giương nanh múa vuốt trong viện.
“Vị sư tỷ này, không biết tìm sư muội có chuyện gì?”
Bạch Đông Lâm hơi cung tay, giọng nói bình tĩnh, cũng không có sử dụng đến nhân cách Lam Linh.
“Ha ha, ai là sư tỷ ngươi! Đừng bắt nối quan hệ lung tung, đừng tưởng rằng ngươi có một chút thiên phú, thì có thể làm bậy, ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi, lại kêu U Phượng trưởng lão đi đoạt danh ngạch của ta!”
“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!”
Nữ tử mặc một thân váy đỏ, cực kì nổi bật trong cung điện màu lam, ánh sáng chiếu xuống, khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng càng thêm đỏ tươi.
Khí tức của Bạch Đông Lâm chậm lại, vốn dĩ hắn muốn nổi giận cũng lập tức kìm lại, khá lắm, thì ra là chính chủ tới cửa, đây đúng là hắn đuối lý, dù thế nào cũng không thể chấp nhặt cùng nàng ta.
“Vị sư tỷ này, ngươi có vấn đề gì xin tìm sư tôn ta thương lượng, tuy rằng việc này là bởi vì ta mà ra, nhưng cũng không phải ta có khả năng quyết định, hiểu không?”
“Ta không nghe! Ta không nghe! Trả lại danh ngạch cho ta, nếu không, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Hồng y nữ tử tức giận kêu to oang oang, năng lượng trong cơ thể lưu chuyển, giống như sắp nhịn không được mà ra tay.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh lùng, thanh âm trầm thấp vài phần nói: “Ngươi muốn động thủ trong thần điện sao?”
Khí thế của nữ tử cũng chậm lại, nhất thời uể oải xuống, nàng không dám, đây là vi phạm thánh quy.
“Hừ! Lam Linh, ngươi hay lắm, chúng ta đều là đệ tử chân truyền, ta cũng không có biện pháp làm gì ngươi.”
“Nhưng mà, ta đã điều tra rõ ràng, ngươi là nữ nhân nông thôn đến từ Phi Tuyết Tông, ngươi còn có mấy sư tỷ đang tiến hành khảo hạch ở dưới Thần Sơn. Ngươi nghe này, nếu không trả lại danh ngạch cho ta, ta có một vạn loại thủ đoạn, để cho Phi Tuyết Tông ngươi hoàn toàn biến mất!”
Ánh mắt nữ tử sắc bén, hiển nhiên không phải nói đùa, lấy thân phận đệ tử chân truyền của nàng, có thể làm được điểm này cũng không khó.
Bước chân Bạch Đông Lâm dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn nữ tử váy đỏ đang uy hiếp hắn, ánh mắt hờ hững.
“Nữ nhân, ngươi có biết ngươi đang đùa với lửa không?”
“Hừ! Đùa với lửa sao? Sợ ngươi sao?”
Nữ tử ngẩng đầu, không lùi bước một chút nào.
Phanh!
Thân ảnh Bạch Đông Lâm nhoáng lên một cái, xuất hiện trước mặt nữ tử, giơ tay gắt gao bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh, sau đó rút về nội điện trong nháy mắt, cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Thánh Cung Băng Tuyết, trong tẩm điện của U Phượng trưởng lão, hai người đối mắt nhìn nhau, không khí ngột ngạt bao trùm không gian.
Bạch Đông Lâm trầm mặc một lúc, vẻ mặt lúng túng thu tay lại, đặt quần áo đỏ trên đùi của thiếu nữ xuống.
“Ngươi tên là gì? Là đệ tử của trưởng lão nào?”
Nhìn thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy gương mặt đỏ bừng, trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ bất đắc dĩ, sát ý dâng lên trong lòng lập tức giảm đi.
“Ta, ta là An Nhan, năm năy mười chín tuổi, là đệ tử của Phong Lam trưởng lão, gia tộc của ta ở dưới chân Băng Tuyết Thần Sơn, năm ngoái ta được dẫn về Thánh Cung, danh sách những người được vào ngâm mình trong Thần Trì lần này, ta đã chờ rất lâu rồi, khó khăn lắm mới…”
Bàn tay che mặt của An Nhan hơi hé ra, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở, sợ hãi nhìn Bạch Đông Lâm, miệng nhỏ nhắn liếng thoáng không ngừng.
“Câm miệng!”
“Ta không hỏi ngươi, ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Đang khai báo hộ khẩu à?”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm lạnh lẽo, đột ngột lên tiếng cắt ngang lời An Nhan, đối với nha đầu có sở thích đặc biệt thế này phải bá đạo một chút mới được.
“Hu… Ngươi đừng hung dữ với ta, ta xin lỗi, ta biết sai rồi!”
“Vừa rồi ta chỉ muốn dọa ngươi một chút thôi, Thánh Cung là thế lực chính đạo, làm sao ta có thể làm ra chuyện giết người cùng tông môn được, hơn nữa, dưới ‘con mắt’ của Phi Tuyết Tông hoặc Thánh Cung, nếu chuyện này bại lộ, ta cũng xong đời luôn!”
Vẻ mặt An Nhan buồn bã, Bạch Đông Lâm vừa quát lên, nàng ta lập tức sợ đến mức lùi về phía sau, sau đó lại bất cẩn động vào vết thương, đau đến mức cả người run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tủi thân hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận