Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1717 - Xuyên tạc ý thức bản ngã (2)

Về mặt sức mạnh hắn có một thế giới Linh Khiếu vô hạn, tùy tiện một loại trong đó hoàn toàn không phải là sinh linh bản nguyên có thể so sánh.
Vấn đề không lớn, vẫn có thể dùng một tay treo cùng cảnh lên đánh, thậm chí là bùng nổ vượt cảnh.
“Ngươi đang nghĩ ngợi lung tung gì thế? Muốn chạy trốn? Đừng phí sức.”
Bạch Đông Lâm được ngưng kết thành từ quy tắc năng lượng, đưa tay vỗ vỗ Curacao, chấn động đến mức xiềng xích thập sắc rung động leng keng.
“Ha ha, ngươi giỏi đấy, có thể làm ra Bản Nguyên Vũ Trụ mạnh mẽ như vậy, hiếm thấy trên đời.”
“Nhưng muốn thu phục ta, là tuyệt đối không thể nào, ngươi hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi!”
Dứt lời, Curacao thu hồi ý chí, rơi vào yên lặng, dáng vẻ có gì cũng không sao cả, lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
“Curacao, đây là di ngôn cuối cùng của ngươi sao?”
“Quả thực, ý chí thập nhất cảnh cứng rắn mềm dẻo biết bao, ý thức bản ngã lại mạnh mẽ cỡ nào, muốn xuyên tạc nó là gần như không có cách nào làm được.”
Giọng điệu Bạch Đông Lâm yếu ớt, nói một mình, cũng mặc kệ Curacao có đang nghe hay không.
Đạo ý chi ý rất là huyền dị, nó là ý thức bản ngã “Siêu Ngã” kéo dài, một khi tu sĩ thắp lên lửa ngọn lửa ý chí, vật bên ngoài sẽ rất khó bám vào cơ thể, huyễn thuật gì đó, xuyên tạc ký ức, sửa chữa nhân cách, khắc dấu vào tư tưởng, các loại thủ đoạn như thế đều sẽ bị suy yếu cực lớn.
Đặc tính này, theo cảnh giới ý chí tăng lên, nó cũng sẽ cất cao vô hạn, cho đến khi không thể rung chuyển, vĩnh hằng bất diệt.
Làm sao làm hao mòn ý chí cường giả, sửa chữa xóa đi nhận biết của nó, cho tới nay, đều là một trong rất nhiều nan đề khó giải quyết nhất trong lĩnh vực Bạch Đông Lâm thăm dò.
Cũng may, nhờ nỗ lực sau Tuế Nguyệt đằng đẵng, không phải hắn không thu hoạch được gì, giờ này ngày này, cứ lấy tên Curacao này tới thử thành quả nghiên cứu một lần xem sao.
Bất kể thành công hay không, đều là số liệu thí nghiệm rất tốt.
“Thần lực, thời không, thế giới, chiều không gian, hủy diệt, Hỗn Độn, nhân quả...”
Trong lúc thấp giọng nỉ non, Bạch Đông Lâm duỗi kiếm chỉ ra, nhẹ nhàng chạm vào đao Khấp Huyết, một khắc sau, mười sợi xiềng xích khổng lồ kéo dài đến từ mười phương sâu trong vũ trụ, cứ như chúng đang sống lại, tỏa ra thần quang sáng chói, vô tận đạo văn quy tắc huyền dị nhảy nhót trên đó.
Leng keng --
“Vĩnh cấm thập sắc!!”
Keng!
Xiềng xích đột ngột siết chặt lại, quấn quanh trên đao Khấp Huyết, hòa tan giao hội thành một màng ánh sáng sắc thái lộng lẫy, bao trùm trên mặt ngoài thân đao, có thể thấy mơ hồ, có một vòng ánh sáng hư ảo không biết bắt đầu cũng chẳng có kết thúc quấn chặt lấy thân đao, là hình chiếu của Bản Nguyên Vũ Trụ.
Vĩnh cấm thập sắc, là bí thuật phong cấm Bạch Đông Lâm bắt chước chiến bia “Vĩnh cấm bát sắc” rồi phát triển thêm, tám loại truyền thừa thì hắn dùng mười loại quy tắc bản nguyên thay thế, mặc dù tạm thời vẫn chưa thể bằng được thủ đoạn của người siêu thoát, nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, tiềm lực vô hạn.
Cái trước dùng để trấn áp vết tích người siêu thoát, cấm thuật của hắn dùng để đối phó với một thập nhất cảnh, vẫn dư sức có thừa.
“Ha ha, thích giả câm vờ điếc đúng không? Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi thôi.”
“Curacao, ngay cả cơ hội kêu rên ngươi cũng không có, hoặc là chết, hoặc là bị ta xóa đi ý thức bản ngã!”
“Mây Siêu Tư Duy Lượng Tử!”
Một quang ảnh đen nhánh hiện lên, màng ánh sáng lộng lẫy bao trùm lấy đao Khấp Huyết lập tức bị nuốt vào trong, giây tiếp theo đã xuất hiện ở chỗ sâu trong tư duy của Bạch Đông Lâm.
Tư duy, vô hình vô chất, là một loại khái niệm, đao Khấp Huyết là thực thể, hình thức tồn tại của cả hai không ở cùng một chiều không gian thứ nguyên, trên lý luận mà nói thì không thể xuất hiện cùng nhau được.
Vì thế Bạch Đông Lâm nghĩ ra cách giải quyết, chính là hình chiếu Bản Nguyên Vũ Trụ vô thủy vô chung, dùng chiều không gian, tình dục, mộng cảnh và các loại quy tắc dung hợp lại, trải qua một loạt các phản ứng dung luyện phức tạp không thể miêu tả, bóp méo hình thức tồn tại của đao Khấp Huyết, khiến cho nó có thể tạm thời bước vào trong tư duy.
“Ngươi tên là Curacao? Nghe nói ngươi rất ngông cuồng, xương cốt rất cứng?”
Vùng trung tâm trong mây Tư Duy, một bóng dáng vĩ ngạn ngồi xếp bằng, trong hai mắt sáng chói là một màu ngân bạch, toát ra lý trí và hờ hững tuyệt đối, tay phải nắm chặt đao Khấp Huyết, xem kỹ dò xét trên dưới.
Thần ngã - Bạch Đông Lâm, người thống ngự mây Tư Duy vô tận.
“Các vị, đến sinh hoạt nào.”
Vòng xoáy tinh vân vây quanh thần ngã xoay tròn không thôi, chợt chúng hơi chậm lại, vô cùng vô tận hạt tư duy đều đang lấp lánh.
Một lát sau, lời kêu gọi của thần ngã nhận được đáp lại, từng bóng dáng hư ảo mờ mịt dậm chân mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận