Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 582: Mộng Yểm tuyến trùng

“Mộng Yểm tuyến trùng đã được gieo xuống. Ta muốn xem tên nhãi này có gì giỏi giang mà lại có thể biến nguy thành an nhiều lần như vậy.” Trong đôi mắt U Khuê hiện hóa ra thụ đồng lạnh như băng, bóng người lóe lên rồi biến mất. Đây cũng là mục đích mà hắn ta luôn quanh quẩn bên ngoài Cực Đạo thánh tông mấy năm rồi. Gặp được Bạch Đông Lâm chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn. Trước lúc này, U Khuê cứ gặp được tu sĩ của Cực Đạo thánh tông có tu vi không vượt qua bản thân là sẽ để lại ám thủ.
Mộng Yểm tuyến trùng là một trong những thiên phú huyết mạch của Mộng Yểm Cửu Đầu Xà. Nó có thể nằm vùng ở sâu trong mộng cảnh của người khác. Nhất là vì tu sĩ quanh năm không ngủ, không tiến vào mộng cảnh nên sẽ không thể phát hiện ra được. Có thể nói đây là một phương pháp cực kỳ bí mật.
Hắn ta cũng chẳng còn cách nào khác. U Khuê không dám mạo hiểm tiến vào Cực Đạo thánh tông nên chỉ có thể dùng cách này để thu thập tin tức.
“Mọi chuyện xảy ra luôn để lại dấu vết để khám phá ra. Chỉ cần thu được đủ nhiều tin tức thì nhất định có thể suy đoán ra thứ mà mình muốn!”
Bạch Đông Lâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Cho tới bây giờ, hắn luôn cực kỳ cẩn thận, huống chi hành vi của tên U Khuê này lại quỷ dị như vậy. Hắn chẳng còn tâm trạng nào mà vui chơi nữa, ném mấy khối linh thạch lên bàn, sau đó bóng người lóe lên rồi biến mất khỏi tửu lâu.
Thế giới thấp duy, bóng dáng của Bạch Đông Lâm đột nhiên xuất hiện trên tế đàn màu đỏ tươi. Ba Thần Hồn nhảy ra khỏi Thần Hải, ngồi xếp bằng với vẻ mặt nghiêm túc, kết xuất trận thế tam tài. Bạch Đông Lâm ở trung tâm của trận thế này.
Lúc ý niệm đang được thúc giục, Duy Độ thân thể bắt đầu rơi xuống. Trong nháy mắt, nó hóa thành Nhị duy sinh mệnh. Ba Thần Hồn đưa mắt nhìn từ trên cao xuống, nhìn hắn một cách kỹ lưỡng từ trong ra ngoài.
“Ha ha, tìm được rồi, đi ra cho ta!”
Chí Ác khẽ cười khẩy, toàn thân được bao phủ bởi ngọn lửa màu đen cháy hừng hực. Hai tay của hắn lộ ra, hóa thành những sợi tơ vô cùng vô tận, thâm nhập vào mộng cảnh của Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm rơi xuống nhị duy, lúc này hết thảy đều hiển hiện ra, bao gồm mộng cảnh của khái niệm trừu tượng. Cuộn dây đen sì như mực giống như vô số tuyến trung cực nhỏ quấn lại với nhau, nó nằm vùng trong tầng dưới cùng của mộng cảnh. Vô số sợi tơ Thần Hồn cứng cỏi của Chí Ác quấn lấy nó chỉ trong nháy mắt. Cuộn dây vặn vẹo như bị kích thích, đột nhiên giằng co kịch liệt.
“Hừ! U Khuê này đúng là có lai lịch không nhỏ, vật nhỏ này bị cưỡng chế hạ xuống Duy Độ thế mà vẫn có sức phản kháng. Đúng là không đơn giản.”
Nhưng cho tới nay, khi ở trong Thế giới thấp duy, chỉ có tàn hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng mới phản kháng được ý chí của Bạch Đông Lâm trở thành “chúa tể thế giới”. Nói cách khác, ám thủ mà U Khuê lưu lại cũng chỉ có tính chất đặc biệt của cường giả Đại Năng.
“A di đà phật!”
Chí Thiện tụng Phật âm, một ngón tay chỉ xuống, vô số Phạn văn chiếu xuống rồi bay lượn và ngưng kết thành chữ “Vạn” rực rỡ ánh vàng. Trong nháy mắt, nó đã xuất hiện trên cuộn dây vặn vẹo kia. Phật quang hạ xuống, sự giãy dụa của cuộn dây đột nhiên yếu bớt.
Vô Vi thản nhiên mở hai mắt ra, hai khí đen trắng phun ra ngoài, giao hòa với nhau vào hóa thành âm dương thái cực đồ bọc lấy cuộn dây vặn vẹo. Một khắc sau, nó đã nhổ cuộn dây ra khỏi chỗ sâu trong mộng cảnh.
Quả cầu đen trắng bị từng tầng sức mạnh phong cấm, bay lơ lửng trong trận thế tam tài phong cấm tất cả, đột nhiên yên tĩnh lại. Bạch Đông Lâm Duy Độ quá sức đã khôi phục nguyên dạng, sắc mặt hắn u ám tới đáng sợ. Nếu không phải Bạch Đông Lâm có đầu óc thì lúc này thật sự đã chết rồi.
“Ha ha, U Khuê, ngươi đúng là giỏi lắm!”
Bất luận U Khuê có thân phận gì, hay hắn ta ra tay vì mục đích nào thì mối thù này đã hình thành, định trước không chết không ngừng. Hắn nhẹ nhàng đạp một cái, tế đàn màu đỏ tươi tách ra một khe nứt, vô số tia sáng màu đỏ bắn từ trong đó ra.
Viên cầu màu đen trắng bị kéo vào trong đó, hoàn toàn bị trấn áp.
Thế giới thấp duy, trên tế đàn màu đỏ tươi.
Bạch Đông Lâm rủ mắt xuống trầm tư, chuyện này đã có một kết thúc, nhưng ý nghĩa ẩn sau đó lại khiến hắn không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Ánh mắt hắn rơi vào ngón trỏ tay trái, chiếc nhẫn may mắn tăm tối vẫn bình thường không có gì lạ, không có chút hào quang nào.
Nhưng lần đầu tiên bị phản phệ, suýt chút nữa đã gây ra phiền toái lớn, nếu như không giải quyết hậu quả của việc may mắn và thua thiệt trước, muốn hoàn thành thí luyện Cực Đạo, chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận