Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 392: Tốc độ Tề Thiên Đại Thánh

Cực Đạo thánh tông chiếm một khu vực cực kỳ rộng lớn. Mười vạn dặm bên ngoài của đại trận hộ tông vô thượng nằm trong vùng cấm không người. Chỉ có ngoài mười vạn dặm mới có thể xuất hiện dân cư cùng thành trấn. Đối với người phàm mà nói, khoảng cách mười vạn dặm này vô cùng khoa trương, nhưng đối với tu sĩ lại chẳng là gì cả.
Sở dĩ phân chia vùng cấm này là vì đại trận hộ tông vô thượng của thánh tông.
Đại trận này vận chuyển không ngừng, liên tục cắn hút linh khí trời đất. Đây cũng là một trong những lý do linh khí trong khu vực cấm mười vạn dặm này cực kỳ loãng.
Nguyên nhân thứ hai là bởi uy lực của đại trận này quá mức đáng sợ. Tuy rằng tất cả uy lực đều bị thu lại, không tràn ra một chút nào, nhưng vẫn có một khí tức vô hình mất kiểm soát lan tỏa ra xung quanh.
Dưới áp lực của khí tức khiếp người ngày, đừng nói là người thường, mà ngay cả các tu sĩ cũng sẽ cảm thấy hốt hoảng lo âu. Như thể có một ngọn núi lớn đè ép trong lòng. Khu vực này hoàn toàn không thích hợp để sinh sống lâu dài.
Đối với tu sĩ cấp cao mà nói, vượt qua mười vạn dặm nho nhỏ, cũng dễ như người thường bước qua ngưỡng cửa ra khỏi nhà mà thôi. Vì vậy Thánh Tông không hề để ý tới sự tồn tại của vùng cấm địa này. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến việc đi lại của họ cả.
Nhờ vào bằng chứng bên trong vòng tay, Bạch Đông Lâm tiến vào Thánh Tông một cách suôn sẻ.
Theo gió nhìn về nơi xa, là một mảnh rừng rậm nguyên thủy bao la, cây cối che trời, vô số dã thú không có linh trí sinh sống ở trong đó.
Kể cũng kỳ lạ, trái lại những dã thú không có linh trí này lại có thể phớt lờ khí tức áp lực của đại trận hộ tông vô thượng. Còn những yêu thú đã sinh ra linh trí thì sẽ tránh xa vùng cấm địa này.
Bạch Đông Lâm lấy ra ngọc bội tín vật của Thượng Trung. Sau khi hắn rời khỏi tông môn, miếng ngọc này đã được kích hoạt, hơi tỏa ra ánh sáng trắng, mơ hồ kết nối với luồng khí tức ở nơi xa kia.
Sau khi hắn ngưng thần, cảm ứng xác định vị trí, Bạch Đông Lâm cũng không dừng lại lâu, cất một bước đã tới ngàn dặm xa.
Với tu vi hiện tại của hắn, nếu hiện tại thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, thì một bước có thể vọt tới ngàn dặm. Tốc độ cũng được coi là cực kỳ nhanh, dù gì thì cách hình dung này cũng rất mơ hồ.
Chẳng hạn như Tôn Ngộ Không Tề Thiên Đại Thánh trong truyền thuyết, một cú lộn nhào bay được mười vạn tám ngàn dặm. Với tu vi của Tôn Ngộ Không, tốc độ này chắc chắn bị coi cực kỳ chậm. Đó là vì cách miêu tả này quá mơ hồ, lấy khoảng cách chia cho thời gian ra tốc độ, thì có lý nào lại miêu tả tốc độ bằng cách lộn nhào chứ.
Bởi vậy, mọi người đều xem nhẹ một vấn đề, đó chính là tần suất. Một người thường lộn nhào cần mất bao lâu? Cứ tính là một giây đồng hồ đi.
Tôn Ngộ Không lộn nhào một ngàn tám trăm cái trong một giây cũng không quá mức nhỉ?
Vì vậy nên tính tốc độ của Tôn Ngộ Không bằng giây tốc hàng trăm triệu dặm mới hợp lý, mới xứng với tu vi của thân phận Tề Thiên Đại Thánh.
Mà dĩ nhiên, tần suất cất bước của Bạch Đông Lâm cũng không phải người thường có thể so sánh được. Bước chân như ảo ảnh, chớp mắt đã vượt qua vùng cấm địa mười vạn dặm.
Khu vực cấm mười vạn dặm này đúng là chẳng khác ‘ngưỡng cửa’ là bao.
Sau khi vượt qua vùng cấm địa của Thánh Tông, Bạch Đông Lâm đã có thể cảm nhận được hơi thở nhân gian sầm uất đông đúc. Một tòa thành trì khổng lồ đứng sừng sững giữa trời đất bao la, người qua kẻ lại, khí tức hỗn tạp.
Dựa theo chỉ dẫn của ngọc bội, Bạch Đông Lâm lại đi ra thêm mấy vạn dặm nữa, thân ảnh dừng lại trước một tòa thành khổng lồ.
U Lan Thành, một trong bốn thành phụ lớn thuộc quyền quản lý của thành chủ Thái Hạo nằm trong một ngàn linh tám vị thành chủ của Hoang Vực. Nó chiếm một diện tích cũng không nhỏ, nhân khẩu vượt quá trăm triệu người.
Khí tức của Thượng Trung chỉ ra ở ngay bên trong tòa thành này. Bạch Đông Lâm hơi suy tư giây lát, sau đó thu lại đồng phục của Thánh Tông đang mặc trên người lại, thay bằng một bộ quần áo màu đen. Hắn cũng thu vòng tay Cực Đạo vào trong cơ thể, che giấu khí tức.
Thượng Trung này thần thần bí bí như vậy, trước khi bản thân chưa rõ duyên cớ, tốt nhất vẫn nên che giấu thân phận mà hành động.
Hắn khẽ phất ống tay áo, khí tức vờn quanh cơ thể, che chắn cảm nhận của đám người xung quanh cùng với lính gác thành. Hắn bước qua cửa động sâu hun hút tiến vào trong U Lan thành.
Những con phố sầm uất cổ kính, tràn ngập hơi thở của tháng năm đằng đẵng. Người đi lại trong thành, kề vai sát cánh, tiếng ồn ào náo nhiệt.
Mấy năm gần đây, ngoài việc tu luyện thì chính là đánh đánh giết giết, Bạch Đông Lâm đã lâu chưa được trải nghiệm hơi thở cuộc sống bình thường này.
Hắn bất giác thả chậm bước chân, tỉ mỉ quan sát cảm nhận hết thảy mọi thứ xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận