Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1559: Nhị ca bị bắt đi (2)

Đảo ngược lại từ đầu tới cuối, tiết điểm thời gian hắn đang trải qua hiện tại, mới là mở đầu, Đạo Vô Chung quay về quá khứ, đoạn tiết điểm thời gian kia lại thật ra là tương lai.
Siêu thoát thời gian, đúng thế, ngay cả cường giả thập nhất chân ngã duy nhất cảnh, có thể thu nhận tuyến thời gian, nghịch chuyển tương lai có đáng là gì? Huống chi là Đoạn Tí Azathoth, vật chất chí cao kia, cho dù bị “Chiến” thi triển thủ đoạn làm suy yếu đi, nhưng trên bản chất, nó vẫn đã vượt ra khỏi dòng sông thời gian.
Không phải Đạo Vô Chung không muốn nhắc tới để cảnh tỉnh hắn, bao gồm trước khi Tà Thần xâm lấn, trong cách nhìn của Đạo Vô Chung, có thể những việc này hoàn tòan chưa từng xảy ra trong tương lai, thế này thì phải để lại thông tin kiểu gì?
“Ta, phạm vào sai lầm cấp thấp như mù quáng tự đại...”
“Buồn cười! Ngu xuẩn!!”
Dứt lời, siêu thần lĩnh vực triển khai một cách cuồng bạo, bao phủ cả Tru Tiên Kiếm Trận trong đó, ý chí như đao hung hăng chen vào trong kiếm trận.
“Nhị ca –"
Ý chí khuấy động, hồi âm gào thét, thứ đáp lại hắn chỉ có yên tĩnh hoàn toàn.
“Khặc khặc khặc!”
“Bạch Đông Lâm, ngươi tới chậm rồi...”
Âm phong phất qua, trong cự kiếm thủy tinh khổng lồ, sương mù sền sệt u ám chậm rãi hiển hiện, một luồng bóng tối hình người bước chân đi ra.
Khí tức này là Tà Thần thứ nhất, ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ run, tập trung nhìn lại.
Thân thể tái nhợt, viên cầu đen nhánh che kín chuyển động không ngừng, cánh tay phải lại đột ngột chuyển màu đen kịt, tráng kiện dữ tợn, hơi thở tối tăm mà khủng bố, không phải Đoạn Tí Azathoth, thì còn là thứ gì được nữa?
Đoạn Tí nắm thật chặt Tịch Diệt Ma Kiếm đã ra khỏi vỏ, phía sau Tà Thần thứ nhất, mũi kiếm hướng lên trên, bốn kiếm tru tiên trôi nổi phía trên đỉnh đầu, một trận đồ mơ hồ mịt mù đang chuyển động không ngừng.
“Hô, cũng chưa muộn lắm.”
Trong lòng Bạch Đông Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên trận đồ kia, hắn cảm ứng được hơi thở của nhị ca.
Sau khi Bạch Kiếm Ca “Linh hóa thông thiên”, đã dung hợp làm một với trận đồ tru tiên, rất rõ ràng, Đoạn Tí sẽ không bỏ qua đại sát khí Tru Tiên Kiếm Trận dễ dàng như vậy được, nếu nhị ca chết rồi, thì sẽ không còn cách bố trí kiếm trận đuợc nữa.
“Giết –"
Không có ý nghĩ muốn giao lưu, trong mắt Bạch Đông Lâm vô hạn sát ý, vô số kể quyền ảnh ầm vang rơi xuống từ rất nhiều tiết điểm thời gian.
Toái không sáng chói lấp lánh, giống như không chịu được sức mạnh to lớn đáng sợ như vậy, chúng chấn động kịch liệt.
“A! Đúng là thằng nhóc đáng sợ! Bạch Đông Lâm!!”
Ánh mắt đen nhánh của Tà Thần thứ nhất che kín thân thể, đột nhiên đồng tử rụt lại, hoảng sợ và hưng phấn cùng tồn tại, vặn vẹo mà điên cuồng.
“Chém!!”
Đoạn Tí đen nhánh chuyển động, cầm Tịch Diệt Ma Kiếm, chặt nghiêng đến, mũi kiếm tầng tầng lớp lớp đón đỡ mỗi một quyền ảnh.
Keng--
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm thay đổi, cổ khí nát trống phía trên lại bị chém ra một tia nứt may, một luồng sức mạnh đáng sợ vặn vẹo truyền đến, một giây sau, cánh tay phải lập tức bị tiêu diệt.
Leng keng!
Xiềng xích quy tắc bản nguyên nối liền đầu và đuôi, hoàn toàn quấn quanh phong tỏa không gian xung quanh Tà Thần thứ nhất.
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, tay trái nhô ra, tạo ra màu đỏ tươi vòng xoáy, lực hút vào đáng sợ đổ xuống.
“A Tỵ Vô Gian!!”
“Khặc khặc, phế vật Thủy tổ Tà Thần kia, hình như ngã xuống vì chiêu này nhỉ?”
Ánh mắt Tà Thần thứ nhất lộ ra vẻ khinh thường, Đoạn Tí đen nhánh buông Tịch Diệt Ma Kiếm ra, vươn ngón trỏ ra, chạm vào vòng xoáy màu đỏ tươi.
Răng rắc!
Vòng xoáy màu đỏ tươi lập tức bị phủ kín bởi vết rạn, cùng lúc đó, sương đen bao quanh tuôn ra từ chỗ sâu trong A Tỵ Vô Gian, muốn giành Đoạn Tí về.
Bạch Đông Lâm cảm giác được tất cả điều này, nhíu mày, Đoạn Tí đang muốn lấy vật chất chí cao về, tự nhiên không thể để nó đạt được, bàn tay hắn nắm chặt, bóp tắt lối đi của A Tỵ Vô Gian.
“Đáng tiếc.”
Đột nhiên nét mặt Tà Thần thứ nhất dại ra, âm thanh cũng biến thành âm trầm tà dị hơn nữa, vặn vẹo hờ hững, bị ý chí sinh ra trong Đoạn Tí nắm lấy thân thể trong tay.
“Bạch Đông Lâm, bây giờ thần thạch đều đang ở trong tay của ngươi, hay là để lại trận chiến này cho đến thời điểm Phá Bích đi!”
Có vẻ như Đoạn Tí cảm giác được gì đó, nói xong, quay người bước vào sương đen, tiêu tán không thấy đâu nữa.
“Hừ!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chớp lên, nhìn trên dưới tiết điểm thời gian gần nơi này, mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Đoạn Tí, đã xóa đi tất cả dấu vết, bỏ trốn mất dạng.
“Mẫu Hà...”
Dư âm bọn họ giao chiến, đã khiến cho Mẫu Hà chú ý, đoán chừng một khắc sau sẽ trực tiếp giáng lâm.
Hắn đè lửa giận trong lòng xuống, nơi đây không nên ở lâu, lúc muốn quay người rời khỏi, đột nhiên lại ngừng, dùng tay nhặt lên, vài đoạn kim loại nằm trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận