Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 230: Ma kiếm xuất thế

Giữa lúc nội tâm hắn đấu tranh kịch liệt thì một luồng khí thế khủng bố đột nhiên phủ xuống, đồng tử Bạch Đông Lâm lập tức co rụt lại, đại năng Quy Nhất! Quả nhiên, một bước quan trọng trong kế hoạch thế này, bọn họ không thể không có người giám sát. Bạch Đông Lâm chỉ có thể đè xao động trong lòng xuống, hắn hoàn toàn không có cơ hội phá hỏng mấy quang cầu kia. Nếu như hắn ra tay, một ánh mắt của đại năng Quy Nhất cũng có thể miểu sát hắn.
Dưới sự khống chế của đám người áo bào xám, mười quả cầu sáng chậm rãi bay về phía đỉnh tế đàn. Chúng va vào nhau, sau đó giống như những giọt nước mưa hòa làm một thể, hơi xoay tròn và tản ra tia sáng kỳ dị.
Đám người áo bào xám làm xong mọi chuyện thì bất ngờ quỳ xuống, móc ra một cây chủy thủ đen nhánh. Trong miệng họ lầm bầm vài câu chú ngữ, sau đó không chút do dự đâm vào ngực mình, cơ thể lập tức dung hóa thành sương mù xám, bắn nhanh vào trong những quả cầu sáng trên tế đàn.
Ong ong ong!
Tế đàn đen nhánh phát ra âm thanh dữ dội, vô số minh văn lóe ra hào quang chói mắt. Sau khi những quả cầu sáng lây dính sương mù xám thì bắt đầu mạnh mẽ co rút lại, chỉ chớp mắt đã trở thành những điểm đen nho nhỏ.
Ầm!
Một cây cột năng lượng đen nhánh phóng lên cao. Những nơi nó đi qua, toàn bộ không gian đều biến mất.
Sau đó cột năng lượng này chợt co rút lại, trút hết vào cầu sáng biến thành điểm đen. Xung quanh nó bắt đầu xuất hiện biến hóa kỳ dị, không gian vô thanh vô tức hóa thành hư vô.
Một cửa động tối đen như mực đột nhiên xuất hiện. Nó càng ngày càng lớn, cho đến khi mở rộng tới nghìn trượng mới chậm rãi dừng lại.
Từ trong thông đạo đen kịt có một thanh trường kiếm xám xịt từ từ trồi lên.
Bạch Đông Lâm chỉ là dùng khóe mắt nhìn thôi mà linh hồn đã tự động mất đi. Hắn vội vã rời ánh mắt, chỉ nhoáng cái mà hơn nửa linh hồn đã hóa thành hư vô, nhưng chỉ lát sau linh hồn hắn khôi phục như cũ.
Tịch Diệt ma kiếm đáng sợ thật!
Đám hắc y nhân xung quanh đều cúi thấp đầu, hận không thể tiến vào mấy khe đất, căn bản là không dám nhìn lén. Lúc trước, trên đường đi Khôi Cưu đã từng nói, chỉ có điều Bạch Đông Lâm không để ý mà thôi. Không ngờ là thanh ma kiếm này còn kinh khủng hơn lời Khôi Cưu nói nhiều.
Tịch Diệt ma kiếm lơ lửng trên tế đàn đen nhánh, trên thân kiếm xuất hiện vô số vệt sáng xám.
Dưới tế đàn, linh hồn trong cơ thể của hơn trăm ngàn hắc y nhân bao gồm cả Bạch Đông Lâm lập tức hóa thành hư vô. Tất cả tinh hoa trong đó đều hóa thành những đốm sáng bị Tịch Diệt ma kiếm cắn nuốt.
Tịch Diệt ma kiếm phát ra âm thanh vui thích rồi rạch phá không gian, biến mất không còn bóng dáng. Để lại đây tế đàn đen nhánh còn đang vận chuyển cùng với thông đạo rộng lớn hơi đong đưa.
Dưới tế đàn là áo bào đen vương vãi đầy đất, một luồng sương đen chậm rãi trồi lên từ những lớp áo. Đó chính là đám tu sĩ Hắc Minh giới, sương đen bao vây lấy Chân Linh, chuẩn bị rút về Tử Tịch Diệt giới.
Về phần Bạch Đông Lâm, đương nhiên là đã chết ngắc rồi.
Trong vài hơi thở, Bạch Đông Lâm đã đầy máu sống lại. Xuất hiện trong tuyết đỏ giữa không trung, Bạch Đông Lâm nhanh chóng ngưng thần cảm ứng bốn phương tám hướng, Tịch Diệt ma kiếm lặng lẽ biến mất, ánh mắt khiến người kinh hãi cũng biến mất.
Thần niệm Bạch Đông Lâm tràn ra, chỉ thấy một tế đàn tối đen như mực, còn có thông đạo u ám nối thẳng đến Tĩnh Mịch Diệt Giới và một đám sương đen dày đặc lơ lửng trên không trung.
Những đám sương đen này đang từ từ trôi về phía tế đàn, muốn nương theo thông đạo trở về. Đám chó chết này đang muốn chạy trốn!
Ánh mắt Bạch Đông Lâm dần trở nên độc ác dữ tợn, giết bảy tám vạn là giết, giết thêm mười mấy vạn cũng là giết!
Ý niệm vừa thoáng qua, linh hồn thể hắc bào đang ngồi khoanh chân trong Thần Hải từ từ đứng dậy, còn linh hồn thể đầy màu sắc thì vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ cũ. Sâu trong đáy mắt của linh hồn thể hắc bào có ánh sáng lưu chuyển, khóe miệng nhếch lên cười nói:
“Ha ha, lão tử muốn ra ngoài chơi!”
“Đi cẩn thận, không tiễn.”
Linh hồn thể hắc bào bước ra từ giữa hai đầu lông mày của Bạch Đông Lâm, chớp mắt trở nên vô cùng to lớn, chiều cao phải tới mấy chục trượng lại cô đọng đến cực điểm gần như đã trở thành một thực thể.
Sương mù đen cuồn cuộn dâng trào, ngay lập tức biến thành hắc viêm bốc cháy hừng hực.
“Ha ha ha! Nhiều món ngon quá! Ta bắt đầu nhé!”
Linh hồn thể hắc bào mở hai lòng bàn tay to lớn thu vào một đám sương đen lớn, nhào nặn chúng thành một quả cầu. Sau đó hắn nhét nó vào mồm, nhồm nhoàm nhai mấy cái rồi nhanh chóng nuốt xuống bụng.
Bạch Đông Lâm lắc lắc đầu, mặc kệ linh hồn thể hắc bào biến thái kia. Thân thể hắn bắt đầu nhanh chóng lấp loé. Tất cả pháp bảo trữ vật không ai thèm trên mặt đất đều bị Bạch Đông Lâm nhặt nhạnh, thu hết vào trong đạo khí Tử Triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận