Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1889 - Bạo loạn hôi tịch (2)

Hắn đè xuống tâm tư, bây giờ nghĩ những thứ này vẫn còn quá mức xa xôi, chờ bước vào siêu thoát rồi lại khổ não cũng không muộn, trọng điểm hiện giờ hẳn là kiếp nạn vạn tộc hồi phục một cách dị thường mới đúng.
"Tiến sĩ Trần, kiếp nạn vạn tộc là sao thế? Là Tai họa đen tối đang tính toán cái gì à?"
"Ta không rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt gì."
Tiến sĩ Trần ngửa đầu nhìn ra xa, tầm mắt vượt qua hư vô, thẳng về phía kiếp nạn vạn tộc, đi được nửa đường, ánh mắt lại bị một huyết trảo đỏ tươi xé rách nát bấy.
Đó cũng là tay của người siêu thoát, có lực lượng không kém hắn, rất khó hiểu thấu đáo hư thực trong đó.
"Chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa thôi..."
Ầm ầm!!
Răng rắc --
Tiến sĩ Trần còn chưa dứt lời thì tiếng nổ kinh khủng vang vang vọng Nhất Diệu cấm vực, đại địa lật úp, trời cao nứt vỡ, khe nứt đen kịt vô cùng vô tận kéo dài tới mỗi ngõ ngách giống như đay rối.
Lúc này Nhất Diệu cấm vực giống như quả cầu thủy tinh bị vỡ vụn, chỉ cách lúc tán loạn hoàn toàn mất đi trong gang tấc.
Một tòa thành lớn màu đỏ sậm chậm rãi hiện ra từ trong hư vô, sự nặng nề không thể nói trở thành cọng cỏ cuối cùng áp đảo con lạc đà.
Răng rắc!
Nhất Diệu cấm vực, rách nát rồi.
Grao grao grao!
Gruu--
Trên một mảnh vỡ nguyên thời không, sở nghiên cứu ẩn nấp bên trong đó đều mở ra, thân hình dữ tợn kinh khủng, cực kỳ hung ác đứng chi chít, đều ngửa mặt lên trời rít gào, ánh mắt đỏ đậm nhìn chăm chú vào thành cổ đỏ sậm ở giữa thời không mê loạn, ý hưng phấn bạo ngược trong mắt càng ngày càng nghiêm trọng.
"Giết!!"
Chẳng biết từ lúc nào, bên trên thành cổ đỏ sậm hiện lên một con mắt dựng đứng khát máu, ánh mắt băng lãnh nhìn xung quanh, giọng nói tràn ngập sát cơ vang vọng thời không.
Là chủ Tử Ám!
Chẳng biết tại sao mà hắn ta lại hóa thành một con mắt dựng đứng, không hề khác biệt với dáng vẻ trên lệnh bài.
Grao grao grao! Giết!
Giọng nói ấy giống như mệnh lệnh cao nhất khắc vào trong bản năng, thân hình dị dạng gào rú không thôi nghe tiếng phát động, hội tụ thành một con sông vô hình sáng rực với khí tức hung ác, vượt qua thời không nghiền nát cuốn về phía hiện thế.
Nhất Diệu cấm vực biến mất rồi, bên ngoài thời không nghiền nát ấy đương nhiên chính là vùng đất Hôi Tịch.
"Không tốt!"
Ảo ảnh mà tiến sĩ Trần để lại nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt ấy, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
"Mục tiêu của đám Tai họa đen tối ấy là cánh cổng Vĩnh Hằng!"
Vùng đất Hôi Tịch vô cùng đặc thù, chính là lực vòng xoáy của hai phe Thời Không Tuyệt Đối cùng với Tuyền Qua Chư Thiên đổ vào mà thành. Nó cùng tồn tại với vô tận chư thiên, cho dù là người siêu thoát cũng khó có thể phá hư làm nó biến mất. Có lẽ cho dù phá hủy được, thì nó cũng sẽ sinh ra làm lại trong vòng thời gian ngắn, trừ phi cùng diệt tuyệt với Hắc Bạch Tuyền Qua Chư Thiên.
Từ đó có thể thấy được, bạo động mà kiếp nạn vạn tộc nhấc lên, mục đích không phải vùng đất Hôi Tịch, đương nhiên cũng không khả năng là đầu Thái A của mấy bên, như vậy cũng chỉ có cánh cổng Vĩnh Hằng.
"Cánh cổng Vĩnh Hằng không phải là không phải siêu thoát không thể phá sao?"
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ run, cũng bị khí tức bạo động ở ngoại giới làm chấn động, đặc biệt lòa tòa thành cổ đỏ sậm kia đè trong lòng giống như trầm điện, khiến người ta không tự chủ được sinh ra cảm giác áp lực phiền muộn.
"Không!"
Tiến sĩ Trần khẽ lắc đầu, thân hình hư ảo lơ lửng, bạch quang rực rỡ tỏa ra từ mi tâm, sương mù dày đặc vô tận bắt đầu quay cuồng, lô ra thân hình san sát chỗ sâu trong sương trắng ở. Tất cả đều nguy nga vô lượng, khí tức khó lường, tự có sinh cơ ẩn hiện dưới sự soi sáng của bạch quang.
"Kiếp nạn vạn tộc mà Bà Luân Sát Đế sáng tạo ra, sâu trong đó rốt cuộc cất giấu cái gì đến cả ta cũng không biết, không bài trừ có khả năng uy hiếp được cánh cổng Vĩnh Hằng."
"Cũng may, bản tôn không phải không hề làm gì cả, để trấn áp kiếp nạn vạn tộc, ta đã để lại bọn họ..."
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lơ lửng, trong nháy mắt hỗn loạn khi sương mù dày đặc biến mất, hắn làm ra không ít động tác nhỏ, ý chí cắt đứt biến mắt, trong chớp mắt hắn đã ghi lại số liệu thí nghiệm của từng đài kim loại, khắc sâu sâu trong tin tức, tạm gác lại đó rồi chậm rãi tiêu hóa sau.
Đây không phải là vì đại chiến sắp tới, hắn lo lắng nơi này bị hủy sao, thành quả thí nghiệm quý báu của tiến sĩ Trần không thể bị mất hết được.
Chuyện này không phải là trộm!
Bảo vệ tri thức lấp lánh thì sao có thể nói là trộm được!?
Có lẽ ảo ảnh của tiến sĩ Trần đã nhận ra động tác nhỏ của Bạch Đông Lâm, nhưng cũng không nói thêm gì, bây giờ sự chú ý hắn đều đặt vào việc nên xử lý kiếp nạn vạn tộc như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận