Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 143: Có nhân tất có quả

Con bò khổng lồ rực lửa vốn dĩ không dám dừng lại để xử lý vết thương. Một khắc cũng không dám dừng mà điên cuồng chạy thật nhanh. Nỗi sợ hãi trong ánh mắt của nó dường như sắp tràn ra ngoài. “Ha ha ha! Hỏa Ngưu Vương, đừng chạy nữa, nhìn máu đang chảy ra của ngươi kìa, thật là lãng phí!”
“Yên tâm đi, lão phu nhân ra tay rất nhanh, sẽ không khiến ngươi cảm thấy đau đớn đâu.”
“Ợ! Vui sướng, rượu ngon! Ha ha ha!”
Trong không trung phía sau Hỏa Ngưu Vương, có một lão giả cả người mặc đồ rách rưới. Mái tóc bạc trắng rối tung giống như gã ăn mày đang đứng trong hư không. Trên tay cầm một bầu rượu rất lớn, nhấp một ngụm rồi sung sướng hô to!
‘Ợ ợ ợ!’
Hỏa Ngưu Vương nghe thấy giọng nói của lão giả thì trong mắt càng thêm sợ hãi. Ngọn lửa đỏ khắp cơ thể bùng lên mãnh liệt, không gian xung quanh bị thiêu đốt đến mức hơi biến dạng. Bốn cái chân của nó đạp vỡ không gian, tốc độ đã tăng đến cực hạn!
Lão giả luộm thuộm nhìn thấy Hỏa Ngưu Vương chạy càng lúc càng nhanh hơn thì lắc đầu chán nản bước lên một bước, lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu khổng lồ của Hỏa Ngưu Vương.
Lão khoanh chân ngồi xếp bằng, không gian xung quanh mơ hồ biến đổi, hoàn toàn coi nhẹ ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.
Toàn thân Hỏa Ngưu Vương run lên, không tiếp tục chạy nữa mà quỳ bốn chân xuống đất, nhưng một lúc sau thì nơi này đã biến thành biển lửa dung nham.
‘Bòò bò…!’
Hỏa Ngưu Vương thảm thiết hét lên một tiếng vô cùng lớn, như thể đã biết mình khó thoát được kiếp nạn.
‘Ực ực’, lão giả luộm thuộm hung hăng nhấp hai ngụm rượu, bĩu môi khinh thường, lên tiếng mắng nhiếc:
“Bây giờ biết sợ chưa? Hồi đó lão phu bị ngươi đuổi tới mức lên trời không đường, xuống đất không cửa. Nếu không phải có mấy vị sư huynh lấy tính mạng cùng nhau bảo vệ ta, thì lão phu đã sớm bị ngươi đốt thành tro bụi rồi!”
“Đám lừa ngu ngốc đó nói không sai, có nhân tất có quả. Lúc trước ngươi đuổi giết lão phu, ngày hôm nay lão phu lại mượn toàn thân máu thịt của ngươi để giải quyết nhân quả. Yên tâm, lão phu sẽ để cho chân linh của ngươi trở về mẫu hà, lên đường đi, Hỏa Ngưu Vương!”
‘Ù!’
Lão giả giơ kiếm chỉ lên nhẹ nhàng một cái, linh hồn lửa đỏ chói mắt của Hỏa Ngưu Vương lập tức bị chém thành hư vô, chỉ còn lại một chút chân linh, hơi lóe lên một cái rồi biến mất.
‘Ực ực.’
Lão uống một ngụm rượu rồi vung tay lên một cái, thi thể khổng lồ của Hỏa Ngưu Vương trực tiếp thu nhỏ lại, bị cầm trong tay lão.
Lão tháo chiếc túi da thú quấn quanh thắt lưng xuống. Một cỗ sát khí huyết tinh nồng nặc tuôn ra từ trong chiếc túi. Lão giả cũng không quan tâm, tiện tay ném thi thể của Hỏa Ngưu Vương xuống. Bên trong túi có không dưới một trăm thi thể có khí tức mạnh mẽ giống như Hỏa Ngưu Vương.
“Kiếm si, kiếm si——”
Một giọng nói truyền đến giống như tiếng Phạn lấy mạng, lúc ẩn lúc hiện, giống như ở phía chân trời xa xăm, lại giống như đang nhỏ giọng thì thầm bên tai.
Vẻ mặt lão giả luộm thuộm chợt thay đổi. Lão hung hăng buộc chặt túi da thú lại, nhấp một ngụm rượu rồi nhỏ giọng mắng nhiếc:
“Hừ! Xùy xùy xùy! Con lừa ngốc chết tiệt, còn biết sai sử người ta. Nếu ta không coi ngươi là tiền bối, ta nhất định sẽ đâm ngươi mấy nhát. Kiếm của ta vô cùng sắc bén, ta đâm chết ngươi…”
Lão giả luộm thuộm cứ thế mắng nhiếc, miệng thốt ra những lời ô ngôn uế ngữ giống y như tên ăn mày lưu manh, hoàn toàn không có dáng vẻ của cao nhân đắc đạo. Thực lực lại cao thâm khó lường, bóng người thoáng một cái liền biến mất.
Bên trong khu vực chôn cất.
Trong một không gian kỳ dị, nơi này không thực cũng không ảo, tồn tại như không tồn tại. Thời không bất định, không thể đo được duy độ, một số bóng người vặn vẹo mờ ảo đang ngồi xếp bằng.
Chỉ có thể phân biệt được một chút hình dạng con người của mấy bóng người đó. Lúc thì bị nén lại thành một chút, lúc khác lại bị kéo dài thành một đường thẳng. Bóng người rơi xuống một chiều rồi ngay lập tức nhảy lên bảy chiều, lơ lửng bất định, không thể quan sát được.
Trong không gian dị thường, việc giao tiếp càng trở nên vô cùng khó khăn. Mấy người chỉ có thể tách ra một chút thần hồn rồi hợp nhất lại với nhau, miễn cưỡng giao tiếp bình thường được.
“Chư vị đạo hữu, sự thay đổi Cổ Giới lần này là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
“Không gian này sắp không trụ được nữa, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng sẽ quét qua, e là…”
“Vô số kế hoạch năm đều nằm hết ở đây.”
“Ha ha, một ván cờ lớn như vậy, ngay cả Hắc Minh Giới và Tử Tịch Diệt Giới cũng trở thành con cờ…”
“Để có được ‘Thương’, tất cả mọi thứ đều đáng giá.”
“A di đà phật!”
“Thiện tai!”
Trở lại đống phế tích, không trở lại khu vực chôn cất.
Trên một khu đất bằng tối đen, Bạch Đông Lâm điên cuồng chạy suốt bảy ngày từ trong không gian khép kín ra. Ngoại trừ tu luyện thì là đi đường, nhưng hắn lại không gặp phải một chút nguy hiểm nào, cũng không gặp sinh vật sống nào.
Cho đến khi bước vào khu vực bình nguyên đen này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận