Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1701 - Si ngốc vĩnh viễn (1)

Ý chí lan rộng, lúc này cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy phần cuối cùng của Vực Sâu Gào Khóc, đó là một vết cắt giới bích rộng lớn trơn nhẵn.
Giới Bích Chư Thiên vẫn chưa có dấu hiệu khép lại, Bạch Đông Lâm hơi suy tư, đoán ra một khả năng, có lẽ kiếm quang vô hình đó vẫn còn cắm ở trong Vực Sâu Gào Khóc.
“Kiếm quang này chỉ nhằm vào cường giả Tai họa đen tối, không có gì đáng ngại với ta hết.”
“Đi!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, không chút do dự phá không lao đi, sau mấy lần lóe lên đã độn hành đến đáy Vực Sâu Gào Khóc. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn đã có thể cảm giác được, khí tức hư vô tuyệt đối bên ngoài vết cắt.
“Không Vô Chi Vực, di tích chiến trường, hài cốt chư thiên, ta tới đây!”
Trên mặt lộ ra vẻ chờ mong, trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn là sẽ có một bữa ăn thịnh soạn, khẽ phất ống tay áo, đang định bước ra khỏi vết cắt.
“Oái!”
“Cái quái gì vậy!?”
Mi tâm Bạch Đông Lâm nhảy dựng, trong hư vô lẽ ra trống rỗng lại nhìn thấy một con quái vật khổng lồ không nên tồn tại, khí tức vặn vẹo điên cuồng làm hắn sởn cả da gà.
“Tai họa đen tối!”
Ngay cả ý chí của hắn cũng không thể đến gần vị trí của con quái vật khổng lồ đó, khoảng cách mơ hồ cho nên căn bản không thể nào đo lường được kích thước của nó.
Dù vậy, nhưng không hiểu sao Bạch Đông Lâm lại có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của một con quái vật khổng lồ.
Đó là những phần tàn chi của thi hài chồng chất lên nhau tạo thành một lục địa đỏ tươi, ở trung tâm có một pho tượng thần không có khuôn mặt. Mà ở dưới tượng thần, có một bóng dáng đang quỳ thành kính, bóng dáng này giống như mãi mãi quỳ gối ở đây, chưa từng di động tí nào.
Bạch Đông Lâm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của kẻ đang quỳ xuống đất, không thể biết rõ hình dáng cụ thể của hắn ta, nhưng mọi cảm giác đều nói rõ cho hắn biết, khí tức vặn vẹo điên cuồng kia truyền đến từ trên người kẻ này.
“Khí tức như thế chắc chắn là thập nhị cảnh, một Chân Chủ Tai họa đen tối của một kẻ vĩnh hằng đang quỳ gối!”
Đồng tử Bạch Đông Lâm bỗng co rụt lại, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn về phía tượng thần không có mặt kia.
Có thể làm cho thập nhị cảnh cam tâm quỳ xuống, còn có thể là một kẻ thế nào?
“Đe dọa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ như chó nhà có tang đang rên rỉ mà thôi.”
“Tiểu tử Nhân tộc, chó nhà có tang ta vượt qua thời không vô tận tới tìm ngươi đây.”
Bóng dáng đang quỳ dưới đất, chậm rãi quay đầu lại, một đôi đồng tử kỳ quái phủ đầy hoa văn xoắn ốc trong nháy mắt tràn ngập tầm nhìn của Bạch Đông Lâm.
Oành…
Trong đầu ầm ầm nổ vang, tiếng nỉ non vô tận, điên cuồng gào khóc, dần dần hội tụ thành một câu nói rõ ràng.
Si ngốc vĩnh hằng, Si Đồng Chân Chủ!
“Đồng” thường dùng để chỉ người hầu.
Khóe miệng Bạch Đông Lâm khẽ giật, chẳng lẽ gã này là người hầu của một người siêu thoát nào đó à?
Nếu chỉ là một thập nhị cảnh thì hắn không sợ, nhưng liên quan đến người siêu thoát thì mọi chuyện sẽ rất chi là phiền phức.
“Ngươi muốn nghe thử tiếng rên rỉ của chó nhà có tang không?”
Mụ nội nó, gặp trúng biến thái rồi, trong lòng Bạch Đông Lâm chửi bậy không thôi, thật đúng là ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa. Nhất thời, hắn bị chỉnh sấp mặt. Không biết đại lão Si Đồng Chân Chủ này từ xa chạy tới đây rốt cuộc là vì Ngôn Tố Chi Thư, hay là trong lòng nuốt không trôi khẩu khí bị trào phúng này.
Đến rồi!
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm trở nên nghiêm túc, đại lục thi hài mang theo Si Đồng Chân Chủ khẽ chuyển động, xông về phía Chư Thiên Thái Hạo.
Keng…
Tiếng kiếm kinh động đất trời ngân vang đột ngột vang lên.
Động tác của Si Đồng Chân Chủ đã vượt qua một giới hạn nào đó, trong nháy mắt kích nổ kiếm quang vô hình, một kiếm ảnh nhẹ nhàng cắm vào Vực Sâu Gào Khóc, hiện ra từ hư không, trong nháy mắt xuất hiện.
Bạch Đông Lâm bị bao bọc trong đó nhưng lại không cảm nhận được chút khác thường nào, mà đại lục thi hài lại đột nhiên dừng lại, Si Đồng Chân Chủ nhíu mày, vẻ mặt vô cùng kiêng kỵ.
“Là thanh kiếm của vị kia...”
Một khi kiếm quang bị kích hoạt, Si Đồng Chân Chủ sẽ không có cách nào phản kháng, hắn lập tức rút vực sâu ra, vượt qua thời không hư vô dài đằng đẵng, hung ác tàn nhẫn chém xuống.
Si Đồng Chân Chủ chậm rãi nhắm mắt lại, không tránh không né, mặc cho kiếm ảnh chém về phía đầu và mi tâm. Tâm thần Bạch Đông Lâm buông lỏng, tràn đầy chờ mong uy lực của thanh kiếm này.
Bỗng nhiên, một cảnh tượng vô cùng kỳ quái xuất hiện.
Một kiếm thẳng tắp chém xuống, lúc nó đi qua tượng thần không mặt kia bỗng nhiên hơi khựng lại, không kiềm chế được mà thay đổi quỹ tích, chém vào lồng ngực tượng thần.
Một cách lặng lẽ, tất cả các dị tượng đều bị xóa sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận