Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 110: Dùng sức

Bạch Đông Lâm không lãng phí thời gian nữa, để mau chóng tìm được tầng phù hợp, hắn bắt đầu tăng tốc! Lên đến tầng càng cao, thực lực của đám quái vật này càng tăng mạnh, tầng thứ mười đã làm tổn thương da của hắn, tầng thứ mười hai đánh hắn nôn ra máu, nhưng những điều này cũng chưa khiến hắn cảm thấy hài lòng, năng lượng phóng ra vô cùng ít.
Tầng thứ ba mươi lăm, ngoại trừ Thần Vô Khuyết ở tầng ba mươi sáu, một nghìn tên trước đều đang ở tầng này, chỉ có điều thời gian ở trong này khác nhau mà thôi.
Đây là thế giới có nham thạch nóng chảy phân bố rộng rãi, đối thủ là một con ác ma da đen, đầu có hai sừng, trường thương cầm trong tay, thực lực đã đạt đến Thần Khiếu cảnh viên mãn, tất nhiên nó chỉ tương đương với Thần Khiếu viên mãn của tu sĩ phổ thông.
Nhưng đệ tử Thánh Tông lấy tu vi Địa Khiếu cảnh, thậm chí là Nhân cảnh để đánh bại kẻ địch Thần Khiếu viên mãn, đã vượt qua một, hai cảnh giới!
Không hổ là chúng thiên tài người trong vạn người, chiến lực không hề yếu kém.
Hai mắt ác ma da đen bốc lên ngọn lửa hừng hực, nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm, đi lên những tầng cao hơn, đám quái vật này đều đã có trí tuệ.
Bạch Đông Lâm chắp hai tay sau lưng, khẽ gật đầu, khí thế rất tốt, rất nhiệt tình!
Dường như ác ma da đen cảm nhận được sự trào phúng, nó gầm lên giận dữ, cơ thể khẽ động, lập tức đến gần Bạch Đông Lâm.
Oanh!
Một thương quét ngang, mạnh mẽ đập vào lồng ngực Bạch Đông Lâm. Ngực hắn bị vỡ, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt bị đánh bay ra trăm trượng, rơi vào trong dòng nham thạch.
Xương ngực bị vỡ nát, nội tạng hóa thành đống bùn nhão, ngay cả Huyết Hải cũng bị chấn động, không ngừng cuộn trào. Một luồng năng lượng cường hóa lăng không xuất hiện, linh hồn trong Thần Hải bắt đầu làm pháp quyết, linh hồn điên cuồng cắn nuốt năng lượng cường hóa, hơi phát sáng.
Bạch Đông Lâm bò ra khỏi dòng nham thạch nóng chảy, cảm giác thương thế của bản thân đang khôi phục rất nhanh, một cơn đau nhức kịch liệt xông thẳng lên đầu.
Hắn đưa tay lau máu tươi trên mặt, nhếch môi, lộ ra nụ cười thật tươi, hàm răng trắng tinh dính đầy máu.
“Ha ha ha ha, tốt lắm! Tốt lắm! Vô cùng thoải mái!”
Ác ma da đen thấy Bạch Đông Lâm đứng lên, lại còn phát ra tiếng cười trào phúng, nó nổi trận lôi đình.
Rống.
Một tiếng gầm tức giận vang lên, nó nhảy lên một cái, hai tay cầm thương, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn bổ thẳng xuống đầu Bạch Đông Lâm.
Muốn giết ta, thế thì không được đâu. Đầu Bạch Đông Lâm hơi nghiêng đi, trường thương hung hăng bổ vào bên vai trái của hắn, tai trái và cánh tay trái bị trường thương chém bay, bả vai và ngực bị chém thành hai khúc, ác ma da đen lại chém một thương nữa, cánh tay phải đứt gãy, bay ra ngoài.
Mới mấy tức trôi qua, Bạch Đông Lâm toàn thân đầy máu đã hồi sinh, ngoắc ngón tay với ác ma da đen.
“Tiếp tục.”
Uỳnh.
“Tiếp đi.”
Đùng đùng!
Mười canh giờ sau.
“Dùng sức mạnh lên! Ngươi chưa ăn cơm à?”
Ác ma da đen thở hồng hộc, hai tay cầm trường thương run nhẹ, đầu trường thương màu đen đã bị gãy, chỉ còn gần một nửa.
Bạch Đông Lâm đứng đối diện nó, tinh thần sáng láng, nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng.
Thương thế mà ác ma da đen gây ra cho hắn càng ngày càng yếu, loại biểu hiện giống như giở trò gian lận này khiến hắn cảm thấy cực kỳ vô liêm sỉ!
Thân là một ác ma thì phải có uy nghiêm một chút chứ?
Hắn bước vài bước đến trước mặt ác ma da đen, nó sợ tới mức lui về sau, thế nhưng vẫn bị Bạch Đông Lâm tóm được cổ.
Bốp bốp bốp! Mấy cái tát giáng xuống mặt ác ma da đen.
“Đồ vô dụng! Chỉ có thế thôi? Như vậy đã không ổn rồi? Chẳng phải lúc bắt đầu ngươi rất hung hăng à?”
“Ngươi có biết xấu hổ hay không? Một người đứng yên tại chỗ mà ngươi cũng không phá được phòng ngự, ngươi có phải ác ma vô dụng nhất chư thiên vạn giới không?”
Bốp bốp bốp, lại mấy cái tát giáng xuống.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có làm được hay không? Đồ vô dụng, mở to mắt ra mà nhìn, vứt mấy ý đồ của ngươi đi, nhìn cho kỹ, để ta dạy ngươi cách chém người!”
Bạch Đông Lâm đoạt lấy cây thương trong tay ác ma da đen, ném đi, hắn lại lấy ra một pháp khí đại đao thượng phẩm từ trong vòng tay, nhét vào trong tay ác ma da đen, nhấc bàn tay đang cầm đại đao của ác ma da đen lên, dí vào cổ mình.
“Đồ vô dụng, nhìn thấy chưa? Nhìn cho kỹ mà học tập, chỗ này, ngắm đúng chỗ này, đây là động mạch chủ, chém một đao xuống! Nhớ kỹ, phải dùng sức!”
Bạch Đông Lâm giống như người điên, không ngừng trào phúng, muốn kích thích tên da đen, kích thích ý chí chiến đấu của nó!
Ác ma da đen bị đánh mười cái tát thì sững người, vẻ mặt đờ đẫn, tay cầm đại đao, để mặc cho Bạch Đông Lâm sắp xếp, cả người trở nên ngớ ngẩn!
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?
Cổ Bạch Đông Lâm phát tê, hắn nhìn ác ma da đen như người mất hồn, không hề động đậy, thôi xong, tên ác ma da đen này bị hắn chơi hỏng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận