Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 835: Không biết tự lượng sức mình

Thành chủ U Đạo Nhất không có hù dọa bọn họ, Cực Đạo quả nhiên không nuôi phế vật, phế vật đã bị đào thải từ sớm, căn bản không có cách nào sinh tồn ở Cực Đạo. Những tài nguyên có thể tái sử dụng như bí thuật thần thông thì Cực Đạo Thánh Tông lại rất hào phóng, nhưng đến tài nguyên phía trên có tính tiêu hao thì phải dựa vào nỗ lực đổi lấy.
Hử?
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hơi sững sờ, trước kia lại không phát hiện, quy củ này của Cực Đạo thánh tông sao lại giống phương thức hắn quản lý không gian Thiên La vậy?
Quả nhiên, đây không phải đều là ý kiến xuất sắc của những người khôn ngoan sao?
Có thể vượt qua những năm tháng vô tận với những người kiến lập Cực Đạo, đạt được sự đồng thuận nhất trí, tâm trạng của Bạch Đông Lâm thoải mái khó hiểu.
Ầm ầm!
Phía chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện những đám mây hình nấm năng lượng khổng lồ, sức mạnh hủy diệt vô tận tràn ra, đánh tan cả đất trời thành từng mảnh.
Shh!
Sấm chớp to lớn ngưng tụ, hóa thành từng con rắn sấm sét khổng lồ, uyển chuyển xoay quanh, bao phủ những đám mây hình nấm và che phủ một khu vực rộng lớn, tạo thành một vòng sáng phong tỏa.
“Ha ha ha, mấy người các ngươi lại dám tìm tới bổn tiểu thư gây phiền toái, chắc hẳn các ngươi vì hôm nay mà tốn không ít thời gian chuẩn bị đúng chứ?”
“Thật là không biết tự lượng sức mình!”
“Ta nói cho các ngươi một tin xấu, không ai trong các ngươi có thể sống sót ra khỏi Hải Nhãn bí cảnh, A Cát, nuốt bọn chúng!”
Rít lên ——
Bạch Đông Lâm nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ ngoài ý muốn.
Giọng nói ngang ngược này, là Độc Nha Miểu Miểu, với thân phận thế lực bá chủ bản địa độc hải của Độc Nha Nhất tộc, chỉ sợ thật sự có khả năng nắm giữ manh mối về Thất Tuyệt thảo!
“Hê, nhẫn may mắn, ngươi thật lợi hại!”
Trong mắt hiện lên ý cười, bóng dáng lóe lên một cái, trong nháy mắt hắn vượt qua hư không đáp xuống bên ngoài chiến trường.
Lôi xà phong ấn quang tráo bên trong, một đống hỗn độn.
Ba huynh đệ Thanh Lưu, Thanh Tùng, Thanh Thạch gục xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hơi thở khó khăn, ngay cả pháp tướng cũng sắp tiêu tan.
Khanh Ngọc Thanh ở bên cạnh còn thê thảm hơn, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi lộ ra một mảng lớn da trắng. Cho dù rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy, nàng vẫn hung ác nhìn chằm chằm Độc Nha Miểu Miểu.
Về phần Kiếm Phi Kiếm và Liệt Phong, hai người họ đã biến mất.
“Khụ khụ, đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ không chết tại cái nơi quỷ quái này, đúng chứ?”
“Ài, Liệt Phong đạo hữu và Kiếm Phi Kiếm đạo hữu thật hồ đồ! Họ đã rơi vào thủ đoạn của con ma nữ này, và giờ thì ta sắp mất mạng!”
“Hừ! Chuyện tới nước này còn nói cái gì? Chỉ tại năng lực của chúng ta không bằng người khác thôi, chết cũng đáng đời! Chẳng qua là không ngờ rằng, sau một thời gian ngắn không xuất hiện, tu vi của ma nữ này đã đạt tới trình độ như vậy…”
Ba huynh đệ cứ mỗi người một câu, ngoại trừ lão đại Thanh Lưu thì tất cả đều mang vẻ mặt không cam lòng.
“Độc Nha Miểu Miểu, đồ tiện nhân, ngươi đừng có dương dương tự đắc, bổn tiểu thư thấy mà ghê tởm. Muốn giết thì mau động thủ đi, ha ha ha, giết ta đi, sư tôn và sư huynh của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Khanh Ngọc Thanh lảo đảo đứng dậy, một đạo thần quang mơ hồ từ trên người tràn ra, bao phủ lấy ngọc thể trần trụi.
Nhóm người bọn họ thật sự bị thất bại thảm hại, Độc Nha Miểu Miểu này không chỉ có sức mạnh cao thâm mà còn quỷ kế đa đoan, e rằng sáng sớm đã phát hiện ra hành tung của bọn họ, nàng ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn để dụ hai người bọn Kiếm Phi Kiếm ra, khiến cho kế hoạch của bọn hắn chết từ trong trứng nước.
“Hì hì, Khanh Ngọc Thanh à, vóc dáng của ngươi tầm thường như thế còn che giấu làm gì? Cho dù ngươi có cởi sạch quần áo cũng không có nam nhân nào thèm nhìn ngươi đâu!”
Độc Nha Miểu Miểu che miệng cười duyên dáng, thân hình nhỏ nhắn nhưng kiêu hãnh phập phồng một hồi, nàng ta nhìn Khanh Ngọc Thanh với ánh mắt khinh thường, đầy vẻ chế nhạo.
Ba huynh đệ Thanh Lưu cụp mắt xuống, trong lòng dâng lên nỗi buồn khó tả, giờ phút chết chóc thê thảm như vậy mà lại phải đối mặt với sự giễu cợt của nữ nhân này, cảm xúc thật là phức tạp.
“Ngươi, ngươi…”
Môi của Khanh Ngọc Thanh run lên vì tức giận, sắc mặt càng trắng bệch hơn, tiện nhân này làm nàng ta nhục nhã như thế, nàng ta lại không thể tìm ra từ nào để phản bác, ngay cả tóc cũng dựng đứng cả lên.
“Còn nữa, ngươi cảm thấy rằng chỉ bằng hai câu nói của ngươi có thể hù dọa ta sao? Mấy con chó sư tôn sư huynh gì đó, tại sao ngươi không gọi bọn họ ra ngay bây giờ?”
Trong ánh mắt Độc Nha Miểu Miểu lộ ra vẻ chế nhạo, mặc dù nàng ta vẫn luôn bế quan, nhưng nhất cử nhất động của đám người Thanh Lưu đều bị nàng ta nắm rõ trong lòng bàn tay, vì dù sao nơi này cũng là Địa Tâm Độc Hải, sào huyệt của Độc Nha Nhất tộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận