Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1747 - Con mắt Bát Xích Vưu (3)

Ánh mắt Ám Kiêu lạnh lùng, bước ra một bước, tiêu tán trong sương mù đen nhánh, chỉ để lại một đoạn thời không thối nát không thể phục hồi như cũ.
...
Thiên Càn đại lục, thân là trung tâm Thiên Càn Thần Vực, hoàn toàn vẫn vui vẻ phồn vinh như trước đây.
Vô tận sinh linh sinh sống trên đại lục, hoàn toàn không biết gì về sự việc hơn một vạn năm trước bị đông cứng chỉ trong thời gian chốc lát cả, vẫn vô cùng thành kính sùng bái hoàng thành trung tâm đại lục.
Hoàng thất Càn gia, vẫn là chúa tể chí cao vô thượng trong mắt bọn họ, là tồn tại áp đảo trên cả thần ma.
Chỉ có số ít người biết được, mọi thứ nơi này đều là biểu hiện giả dối, trời đã thay đổi vào một vạn năm trước.
“Tiểu Côn Tử, tiến cống một vạn năm một lần đã kết thúc, tất cả bảo vật tài nguyên đều được nhập kho rồi chứ?”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên, tùy ý đặt một quân lên trên bàn cờ, liếc qua Càn Côn trước mặt, mở miệng hỏi.
Hắn chỉ là một phân thân, ngay cả điều kiện cơ bản nhất để tu hành cũng không thể đạt tới được, trong Tuế Nguyệt buồn tẻ ở nơi này, hắn chỉ có thể đánh cờ, trồng chút hoa trêu chọc mấy chú chim.
Về phần quan trọng nhất, là tài nguyên mà nhóm Chí Ác cung cấp liên tục không ngừng, tất nhiên sẽ có Càn gia làm việc thỏa đáng cho hắn, có thực lực tuyệt đối áp chế tất cả, tự nhiên mọi điều sẽ thông thuận.
“Hồi bẩm đại nhân! Mười hai vạn đế quốc dưới trướng Thiên Càn thống trị, tài nguyên các nơi cống lên đều đã nhập kho! Đây là danh sách thống kê, mời ngài xem qua!”
Càn Côn nặn ra một nụ cười khổ, tục ngữ có câu gần vua như gần cọp, một vạn năm đến nay ông ta vẫn nơm nớp lo sợ, làm ông ta tiều tụy đi rất nhiều, thực lực cũng trì trệ không tiến, không hề tiến thêm bước nào.
“Đặt vào đó trước đi.”
Bạch Đông Lâm trừng mắt lên, sau khi nhóm phân thân cắn nuốt hết bảo khố trước đó, thì đều đã thỏa mãn điều kiện thai nghén thần ma, bây giờ nhu cầu đối với tài nguyên không vội vã cấp bách như trước, chỉ là không biết bản tôn bị chuyện gì làm chậm trễ, đến mức không trở về đúng thời gian đã hẹn.
Thu thập bảo vật tài nguyên là mục đích vĩnh hằng không thay đổi, chắc chắn bản tôn sẽ không ghét nhiều hơn nữa, cho nên hắn vẫn tương đối để bụng.
“Đúng rồi, có phải gần đây Cổ Hồng Thiên Triều có động tĩnh không?”
Trong lòng Bạch Đông Lâm hơi buồn bực, đã qua một vạn năm Tuế Nguyệt, theo lý mà nói, Cổ Hồng cũng nên phái người đến rồi, dù nói thế nào Thiên Càn vẫn là một thần vực, cứ vậy mà từ bỏ luôn?
“Cái này...”
Thân hình Càn Côn khựng lại, ánh mắt hơi né tránh.
“Nói đi, tha cho ngươi khỏi chết.”
“Đa tạ đại nhân!”
Càn Côn lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ông ta e ngại Bạch Đông Lâm, nhưng cũng biết đối phương nói là làm, sau khi suy nghĩ cận thận, ông ta thận trọng nói: “Đại nhân, ta làm theo phân phó của ngài, báo cáo tất cả chi tiết đem cho Cổ Hồng Thiên Triều vào một vạn năm trước.”
“Nhưng, ngài cũng biết, sức mạnh tiên triều vượt qua sức tưởng tượng, có rất nhiều thập nhất cảnh trấn thủ trong đó, bọn họ có vĩ lực điều khiển dòng sông thời gian, chắc là đã nhận ra gì đó, cho nên... một thời gian rồi vẫn chưa hề đáp lại.”
Bạch Đông Lâm nghe vậy, lộ ra vẻ từ chối cho ý kiến, tự nhiên hắn hiểu rõ sức mạnh của thập nhất cảnh hơn cả Càn Côn, thực lực hắn biểu hiện ra vẫn chưa đủ để có thể chấn nhiếp một tiên triều.
Nếu thật sự có lo lắng, có thể không phải bắt nguồn từ sức mạnh của hắn, xác suất rất lớn là không thể nhìn thấu bối cảnh của hắn.
Nếu dự đoán không sai, chỉ sợ lúc này tin tức của hắn đã bị tra xét đến tận đáy.
“Trước đó không lâu, cuối cùng ta cũng đã đợi được lời đáp lại từ Cổ Hồng Thiên Triều, bọn họ, bọn họ nói...”
“Giúp Thiên Càn liên lạc với tổ tiên của chúng ta, việc này bọn họ sẽ không can thiệp nhiều, giao mọi thứ cho Càn gia xử lý, tính toán thời gian lão tổ của chúng ta xuất phát từ Tối Chung Bỉ Ngạn, thì giờ cũng sắp đến.”
Càn Côn nơm nớp lo sợ, rụt đầu rụt đuôi, sợ Bạch Đông Lâm nổi giận vỗ một chưởng lấy mạng ông ta.
Trải qua mấy ngày nay, ông ta vẫn luôn cầu nguyện Bạch Đông Lâm không muốn nhắc tới việc này,ông ta cũng dễ lừa dối trót lọt, chờ tổ tiên đến là xong, chẳng qua khi nào bị hỏi, chắc chắn nói dối không thể giấu diếm trước cảm giác của đối phương, nên chỉ có thể nói rõ sự thật.
“Là vậy à.”
Nét mặt Bạch Đông Lâm tự nhiên, vuốt ve quân cờ trên đầu ngón tay, xem ra Cổ Hồng Thiên Triều này rất là gian xảo, không tra được lai lịch của hắn, nên muốn mượn dao giết người, còn mình thì bàng quan.
Tối Chung Bỉ Ngạn là một thế lực không tầm thường, không dưới Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả và Cục quản lý Thời Không.
Lạch cạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận