Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2000 - Nguyên (3)

Ánh mắt Bạch Đông Lâm tràn đầy trông mong, hắn ngược lại không cảm thấy thời gian thai nghén quá mức ngắn ngủi, phải biết rằng sức mạnh huyết mạch này đã tồn tại trong cơ thể của Tiểu Tử rất nhiều năm rồi, về sau nhận được sự kích hoạt “cho phép” của hắn, âu cũng chỉ là bước vẽ mắt cho rồng cuối cùng mà thôi.
Cột sáng Tử Kim đáng sợ vừa rồi hẳn là sự bố trí mà Tiểu Tử lưu lại, để truyền thừa cho nhãi con này.
Răng rắc!
Bùm——
Một nắm đấm tuyết trắng nho nhỏ, hồng hồng, vấn vít ánh sáng tím mờ nhạt, cực kỳ bạo lực đánh nát Tử Tinh Cầu, tựa như một con gà phá vỏ.
Có vẻ như dùng lực quá mạnh, một cột sáng dữ dội bắn ra từ nắm đấm bé nhỏ, vượt qua thời không mênh mông rộng lớn, nghiền nát vạn đạo tin tức, chỉ trong tích tắc đã biến mất ở tận cùng thế giới.
“Không ổn!!”
Cách hàng trăm tỷ năm ánh sáng bên ngoài, Tinh Thần Ý Chí đang âm thầm rút lui thì bóng dáng màu hồng chợt sững sờ trong giây lát, cảm ứng được nguy cơ trong bóng tối khiến hắn ta không một chút do dự lựa chọn tránh sang một bên.
Rắc rắc!!
Luồng sáng đáng sợ xẹt qua với tốc độ cực nhanh, chỉ vừa chạm nhẹ một chút đã triệt để xé nát cánh tay trái của hắn ta, rồi bóp nát thành Hư Vô.
Bên trong cánh tay bị tổn thất có rất nhiều phân tử Vĩnh Hằng được hắn ta khai sáng thành “Tinh Thần Duy Độ Vũ Trụ”, giờ đây xui xẻo bị diệt mất, cũng khá là đáng tiếc.
“Đáng sợ, bất khả chiến bại.”
Tinh Thần Ý Chí không phải kẻ ngốc, hắn ta không có ý nghĩ đến cửa báo thù, hình bóng bóp méo một trận, lần nữa hóa thành quang cầu, lẩn vào tin tức biến mất dạng.
“Hê, đứa trẻ tốt, quả không hổ là con của lão tử, vừa sinh ra đã có thực lực như vậy.”
Ghê gớm thật đó nha, nắm đấm của tiểu tử này rất lợi hại, e rằng Bỉ Ngạn bình thường cũng không chịu nỗi một đấm đâu.
Trong mắt Bạch Đông Lâm chất chứa vẻ kinh ngạc, phải biết rằng, sinh linh chịu ảnh hưởng của huyết mạch và hoàn cảnh, khi sinh ra sẽ có thực lực không giống nhau, nhưng thứ này lại có mức độ, có giới hạn cao nhất.
Theo lẽ thường, giới hạn cao nhất chính là “thập cảnh”, chẳng hạn như một số Hỗn Độn Thần Ma được sinh ra từ Hỗn Độn, trời sinh đã nắm trong tay sức mạnh quy tắc bản nguyên, đây có thể xem là mức độ cao tới nóc rồi.
Một số hoàn cảnh khắc nghiệt cũng sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của đứa trẻ sơ sinh, ví dụ như những đứa trẻ được sinh ra trên ngôi sao có trọng lực mạnh sẽ khỏe hơn những đứa trẻ sinh ra trên ngôi sao có trọng lực yếu, đáng nói là vị trí “giới lính gác” đã từng ở vùng đất Hôi Tịch kia, những đứa trẻ được sinh linh ở đó sinh ra ngay từ lúc ra đời đã có thể tung ra một đấm làm nổ tung một ngôi sao.
Bạch Đông Lâm trầm ngâm một lúc, đương nhiên chẳng cần nhiều lời về đứa nhỏ của hắn, huyết mạch chắc chắn sẽ là số một số hai, hoàn cảnh nuôi dưỡng chính là bên trong cơ thể Tử Hoàng, nhận được sự chăm sóc tốt nhất, tuy rằng có rất nhiều nhân tố khác nhau, nhưng hẳn là cũng không quá lố đến mức vừa sinh ra đã là Bỉ Ngạn đâu nhỉ!?
“Ầy, tên nhãi Tiểu Tử này, đúng là tùy hứng thật đấy, truyền hết một thân sức mạnh của mình cho đứa nhỏ vô tri, không sợ náo loạn ra mạng người luôn sao?”
Bạch Đông Lâm cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu rồi đây, nhãi con nghịch ngợm không dễ chăm sóc chút nào, nếu là nhãi con nghịch ngợm có thể đấm chết Bỉ Ngạn, vậy thì càng vô pháp vô thiên, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy đáng sợ rồi.
“Nếu khó dạy dỗ quá, thì cách duy nhất là phong ấn sức mạnh......”
Răng rắc!!
Lại một cái tay bé nhỏ khác xuyên thủng Tử Tinh Cầu, sau đó dùng sức xé mạnh, dứt khoát xé quang cầu ra thành hai nửa.
Răng rắc răng rắc! Hì hục hì hục!
Đứa nhỏ hồng hào, mũm mĩm, trần trùng trục, đã là dáng vẻ trông như một đứa trẻ sáu tuổi, dường như nó biết Tử Tinh Cầu vô cùng quý giá nên lập tức nhét vào miệng ngay và nuốt xuống với tốc độ ánh sáng, cứ như thể đang ăn khoai tây chiên.
Sau đó, nó dùng một đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn thẳng vào Bạch Đông Lâm, con ngươi đen kịt xoay tít một vòng.
“Phụ thân đại nhân, con đói!”
Được rồi, không thể nhầm được, đây quả thực là con của hắn.
Bạch Đông Lâm giật giật đầu mày, năng lượng chứa trong Tử Tinh Cầu có bản chất cực cao, có thể gọi là sự kết hợp của khá nhiều Chư Thiên, vậy mà không thể lấp đầy cái bụng của tiểu tử này luôn.
“Nguyên?”
Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày, trên ấn đường nhẵn nhụi của con trai hắn có một tự phù mang phong cách cổ xưa, tỏa ra ánh sáng tím, khí tức cực kỳ thần bí, tựa như thể tổng hợp giữa Khái Niệm và xoáy nước vậy.
“Phụ thân, đây là tên của con sao?”
Không biết nghĩ tới điều gì, Bạch Đông Lâm nghe thấy tiếng gọi thì lập tức lấy lại tinh thần và nở nụ cười rạng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận